Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà

Chương 43: Chúc mừng năm mới.




Pháo hoa đã tắt từ lâu, chỉ còn hương mai nhàn nhạt hòa cùng chút mùi thuốc súng, lặng lẽ lan tỏa trong không khí.

Lâm Sí nhìn Lý Đình Ngôn bằng ánh mắt cháy bỏng.

Cậu là người tỏ tình, nhưng trên mặt lại không hề có vẻ sợ hãi hay do dự, mà giống như mỗi lần cậu bước lên sàn catwalk, tựa như thần linh giáng thế.

Dường như cậu không phải đến để cầu mong Lý Đình Ngôn chấp nhận, mà chỉ đơn giản là đến để tuyên bố điều đó.

Cậu nói: “Chắc anh thấy kỳ lạ lắm, cảm thấy lời tỏ tình này thật đường đột, bởi vì ngay cả tôi cũng không nói rõ được là tôi bắt đầu thích anh từ khi nào, lúc đầu, thật sự tôi không hề có chút động lòng nào với anh cả.”

Nói đến đây, Lâm Sí khẽ bật cười.

Thú thật thì cậu cũng rất hoài niệm bản thân phóng khoáng khi trước, cậu từng không quan tâm trong lòng Lý Đình Ngôn chứa ai, cũng chẳng bận tâm ánh mắt anh nhìn cậu có mấy phần mập mờ.

Lý Đình Ngôn khi ấy chỉ là một bạn giường khiến cậu tạm hài lòng.

Ngoài chuyện trên giường, hai người bọn họ chẳng khác nào hai chiếc lá trôi nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dòng nước cuốn trôi về hai hướng khác nhau.

Nhưng đến bây giờ, khi Lý Đình Ngôn vẫn giữ vững ranh giới của mình, thì trên người cậu lại như mọc ra vô số nhánh cây, khao khát không ngừng được đến gần anh.

Thật mất mặt.

Lâm Sí nói tiếp: “Tôi bắt đầu nhận ra mình động lòng với anh, hình như chính là lần anh vội vã đến huyện Xương Ngọc, tôi vừa mở cửa ra đã nhìn thấy anh.”

Đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tim cậu như bị chấn động mạnh.

Lý Đình Ngôn nhìn cậu, đôi mắt sâu đen láy giống như mở đầu của một bộ phim, lại như đoạn kết của một câu chuyện khiến người ta không khỏi mơ màng suy tưởng.

“Thật ra anh không nên đến.”

Lâm Sí cụp mắt xuống, nhưng khóe môi lại cong lên đầy bất đắc dĩ.

“Nếu anh không đến, tôi sẽ không mở cánh cửa căn nhà cũ đó ra, tôi là kiểu người chậm chạp, có khi sẽ mãi chẳng bao giờ nhận ra mình đã yêu anh.”

“Thế nhưng anh lại đến, từ hôm đó, tôi bỗng hiểu ra tình cảm của tôi dành cho anh không hề đơn giản. Tôi muốn có được anh, chiếm lấy anh, biến anh thành của riêng tôi. Tôi đã nảy sinh quá nhiều ha.m mu.ốn với anh rồi.”

Lý Đình Ngôn vẫn lặng lẽ lắng nghe, cho đến lúc này, đuôi lông mày anh mới khẽ động.

Ánh mắt anh cụp xuống, nhìn thấy ngón tay của Lâm Sí đang thả xuống, bị gió lạnh đông đến mức hơi ửng đỏ, nếu là trước kia, có lẽ anh đã nắm lấy tay Lâm Sí, kéo cậu vào trong nhà rồi.

Thế nhưng trong hoàn cảnh này, rõ ràng anh không thể làm gì cả.

Lý Đình Ngôn lại đưa mắt nhìn về phía Lâm Sí.

Ánh trăng rọi xuống bóng cây, lay động xào xạc trên mặt đất.

Lâm Sí mặc chiếc áo choàng ngủ màu lam thẫm có thêu hoa, chất vải mềm mại càng tôn lên làn da trong trẻo như ngọc, dáng người cao gầy, ngũ quan rực rỡ, đứng giữa khu vườn mùa đông cỏ cây vẫn còn xanh tốt trông như vị thần hoa giáng thế, ánh mắt cậu đậu lên ai, trong lòng người đó chắc chắn sẽ nổi lên một trận gợn sóng.

Lý Đình Ngôn cũng không ngoại lệ.

Từ ngày gặp nhau, anh vẫn luôn không thể thoát khỏi sức hút từ đôi mắt ấy.

Rõ ràng với tính cách của anh thì không thể chấp nhận được những lời mạo phạm như muốn chiếm lấy anh, giữ anh làm của riêng mà Lâm Sí nói.

Thế nhưng khi Lâm Sí nói ra, anh lại chỉ im lặng, thậm chí chẳng thể nào tức giận được.

Lâm Sí nhìn chằm chằm vào mấy cánh hoa cúc rủ trên cột hành lang, khẽ nói: “Thật ra tôi từng nghĩ đến việc kết thúc với anh, ngay cả bạn giường cũng không làm nữa, tôi cũng không muốn rơi vào lưới tình đâu, yêu đương chẳng có gì hay ho, vì một người khác mà cảm xúc bị ảnh hưởng, vì người đó mà say mê, vì người đó mà dao động, chuyện này thật đáng sợ. Cho nên sau khi từ huyện Xương Ngọc trở về, tôi mới đề nghị chuyển ra ngoài.”

“Nhưng anh lại bắt tôi quay về.”

Ánh mắt của Lâm Sí rời khỏi đóa hoa, quay trở lại nhìn Lý Đình Ngôn.

Cậu cũng rất bất lực.

Cậu nói với Lý Đình Ngôn: “Anh thấy không, tôi đã nói rồi, khi đó anh không nên đến quán bar tìm tôi.”

Mối dây dưa giữa cậu và Lý Đình Ngôn chính là quá nhiều cái “không nên”.

Lý Đình Ngôn không nên quan tâm cậu như vậy, không nên dịu dàng với cậu đến thế.

Không nên đi xem cậu diễn kịch, không nên đón sinh nhật cùng cậu.

Không nên giúp cậu giải quyết chuyện gia đình, cũng không nên tự mình chăm sóc cậu.

.

Lại càng không nên lặng lẽ xuất hiện ngoài phòng cậu vào đêm giao thừa chỉ để cùng cậu trải qua khoảnh khắc chuyển giao năm mới.

Mỗi một việc không nên ấy, Lý Đình Ngôn đều đã làm.

Để rồi đến bây giờ, mọi chuyện không thể nào dừng lại được nữa.

Lâm Sí nhìn Lý Đình Ngôn. Ánh trăng, bóng cây, tất cả đều đổ lên khuôn mặt anh, khiến thần sắc anh trở nên khó đoán, đôi mắt mang ánh sáng dịu nhẹ của trăng, rõ ràng như có tình, nhưng khuôn mặt ẩn trong bóng tối lại hiện ra vẻ lạnh lùng.

Cậu nói: “Bây giờ tôi không còn đường lui nữa rồi. Lúc chưa nhận ra thì còn đỡ, tôi với anh vui vẻ làm bạn giường, đôi bên đều được lợi, nhưng một khi đã nhận ra rồi, mỗi ngày ở bên anh, tôi đều dao động, luôn tìm kiếm một chút dấu hiệu cho thấy có lẽ anh cũng thích tôi, chuyện này khiến tôi mệt mỏi quá rồi. Nên dù thời điểm này có không thích hợp, dù có thể anh thật sự chưa yêu tôi, tôi vẫn muốn nói cho anh biết rằng tôi thích anh.”

Đây cũng là cách cậu tự cắt đứt đường lui của mình.

Lằng nhằng dây dưa thật sự chẳng có ý nghĩa.

Cậu là người luôn đưa ra quyết định rất nhanh, năm mười tám tuổi, cậu chỉ mất hai mươi phút để thu dọn hành lý, một mình đến một thành phố xa lạ, bỏ lại tất cả những gì thuộc về huyện Xương Ngọc phía sau.

Lúc được Hoắc Vũ Ngưng phát hiện trên đường, quyết định ký hợp đồng với cô cũng chỉ mất một tiếng đồng hồ.

Và bây giờ, cậu cũng không muốn chờ nữa.

Cậu không muốn thấp thỏm lo được lo mất, không muốn đoán ý từng ánh nhìn của Lý Đình Ngôn, chuyện này quá giày vò, cũng quá thảm hại, cậu chưa bao giờ là người do dự không dứt khoát.

Cho nên dù là đồng ý hay từ chối.

Cậu cần một câu trả lời rõ ràng.

Nhưng lúc này đây, cậu lại kiên nhẫn và lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của Lý Đình Ngôn.

.

Thế nhưng Lý Đình Ngôn vẫn chưa trả lời, bóng anh in xuống đất, bị ánh trăng kéo dài trông cô độc và mảnh khảnh.

Nếu nói anh hoàn toàn không nhận ra tình cảm của Lâm Sí thì thật ra anh cũng chẳng ngu ngốc đến thế.

Chỉ là trước khi Lâm Sí nói rõ, anh vẫn luôn hoài nghi, có lẽ tất cả chỉ là do sự tự cao và ảo tưởng của bản thân mà thôi.

Bởi, đây là Lâm Sí mà.

Là Lâm Sí đã từng vượt qua trăm ngàn sóng gió, đứng giữa biển hoa cũng không hề vướng bận.

Từ ngày đầu tiên họ gặp nhau, anh đã luôn là người chứng kiến sức hút của Lâm Sí, sự tùy hứng của cậu, thậm chí cả bản chất phiêu bạt trong con người ấy.

Anh chưa từng nghĩ rằng Lâm Sí lại dừng chân vì anh.

Nhưng bây giờ, Lâm Sí đã nói rất rõ ràng với anh, cậu thích anh.

Hàng mi của Lý Đình Ngôn khẽ chớp, anh chưa từng thấy tình huống nào khó xử đến thế.

Anh không có quá nhiều kinh nghiệm yêu đương, lần duy nhất cũng chỉ được xem là một mối tình đơn phương thất bại.

Thế nhưng cho dù là vậy, anh cũng đã mất hơn một năm trời mới miễn cưỡng xác định được rằng thì ra anh có tình cảm với Hứa Mục.

Mà mối tình thầm lặng ấy chẳng những không thể nảy mầm mà còn lặng lẽ úa tàn, Hứa Mục ở bên cạnh anh nhiều năm, cũng từng trải qua những tháng ngày cô đơn, vậy mà anh chưa từng nghĩ đến chuyện thổ lộ.

Bởi bản tính anh vốn không phải là người nồng nhiệt.

Tình cảm và những dao động của anh giống như dòng nước chậm chạp và lạnh lẽo, lặng lẽ trôi qua không chút âm thanh.

So với một phút bốc đồng hay nhất thời say đắm, điều anh quan tâm hơn luôn là hậu quả lâu dài, là được và mất.

Anh không cảm thấy việc tỏ tình với Hứa Mục sẽ mang lại kết quả tốt đẹp nào, nên thà để thời gian lặng lẽ trôi qua.

Cho nên lúc này, khi Lâm Sí đứng trước mặt anh, rõ ràng rành mạch nói rằng cậu thích anh.

Anh hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.

Anh có thích Lâm Sí không?

Lý Đình Ngôn tự hỏi chính mình.

Anh không biết.

Thậm chí trước giờ chưa từng nghĩ tới vấn đề đó, anh thích việc Lâm Sí sống trong căn biệt thự xinh đẹp này, giống như một viên bảo thạch lấp lánh được đặt đúng chỗ trên chiếc vương miện đẹp nhất, để mỗi khi anh về nhà là có thể thấy được cậu.

Anh cũng thích sự nhiệt tình, sôi nổi, thậm chí là phóng túng của Lâm Sí, thích việc cậu chưa từng bị những khuôn phép trói buộc, luôn tự do và phóng khoáng.

Sức sống mãnh liệt của Lâm Sí, sự tự tin, kiêu hãnh của cậu đủ để thu hút tất cả mọi người.

Cho nên anh thật lòng ngưỡng mộ cậu.

Dù giữa hai người không có mối quan hệ thân mật nào, chỉ là hai cá thể độc lập, anh cũng vẫn sẽ ngưỡng mộ Lâm Sí như thế.

Anh nguyện ý che chở Lâm Sí dưới đôi cánh của mình, nguyện ý ở bên cạnh, dõi theo ánh hào quang rực rỡ của cậu.

Nhưng đó có phải là yêu không?

Tình yêu ấy có đủ để khiến anh đưa ra lời hứa, có thể đáp lại tình cảm nóng bỏng và rực rỡ mà Lâm Sí dành cho anh không?

Anh không thể nói rõ được.

Cả khu vườn chìm vào một sự tĩnh lặng.

Lý Đình Ngôn im lặng quá lâu, đối với Lâm Sí mà nói, đó đã là một cách trả lời khác.

Cậu không kìm được mà đưa tay xoa xoa cánh tay mình, dù hình như cậu không hề cảm thấy lạnh.

Lâm Sí bấm nhẹ móng tay vào lòng bàn tay, gắng gượng nở một nụ cười, giọng lại khàn khàn: “Nếu anh không biết phải trả lời tôi thế nào…”

Thì thôi.

Nhưng câu đó còn chưa kịp nói ra đã bị Lý Đình Ngôn ngắt lời.

“Đúng là tôi rất bất ngờ, cậu lại tỏ tình với tôi.”

Lý Đình Ngôn khẽ nói.

Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lâm Sí, ánh mắt nặng nề đầy vẻ nghiêm túc.

Anh vẫn rất nhã nhặn chừng mực, có lẽ hồi còn đi học cũng là kiểu đàn anh dịu dàng luôn bị người đuổi theo chặn lại, bất kể lúc nào cũng biết cách giữ thể diện cho người khác.

“Tôi không thể trả lời cậu ngay lúc này được, tôi cần suy nghĩ nghiêm túc mấy hôm, được không?”

Trong lòng Lâm Sí dần chìm xuống, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Lý Đình Ngôn, cậu lại khẽ cong môi cười.

Cậu nghĩ, quả nhiên đây là cách câu trả lời của Lý Đình Ngôn.

Cân nhắc kỹ càng, luôn chừa lại đường lui, như có yêu, nhưng lại pha lẫn chút lạnh nhạt.

Cậu chẳng bất ngờ chút nào, dù sâu trong tim vẫn không tránh khỏi dấy lên một chút thất vọng mơ hồ.

“Được.” Lâm Sí đáp rất dứt khoát, “Anh cứ từ từ suy nghĩ, không cần vội.”

.

Hai người lại cùng nhau trở về phòng từ khu vườn phủ kín hoa cỏ, vẫn là con đường nhỏ bên hông dẫn thẳng lên ban công phòng Lâm Sí, bậc thang hơi trơn, Lý Đình Ngôn theo phản xạ đưa tay về phía cậu.

Nhưng Lâm Sí chỉ mỉm cười với anh rồi né qua một bên, tự bước vài bước đã lên đến nơi.

Về đến phòng, Lâm Sí giũ hết gió tuyết trên người, rót cho mình và Lý Đình Ngôn mỗi người một ly trà nóng.

Từ đầu đến cuối, cậu vẫn rất bình tĩnh, không hề để lộ chút bối rối nào của một người vừa tỏ tình.

Nếu không biết, e rằng người ta sẽ tưởng cậu mới chính là người nắm quyền đưa ra phán quyết.

Khoảng năm giờ sáng, Lý Đình Ngôn phải lên xe quay về, bên nhà cũ còn một đống việc đang chờ anh xử lý.

Lâm Sí vẫn tiễn anh ra ngoài.

Gió tuyết vẫn rơi.

Tài xế của Lý Đình Ngôn đã chờ sẵn, anh ngồi vào ghế sau, hạ cửa kính xuống, bốn mắt nhìn nhau.

Lâm Sí khoanh tay đứng ngoài xe.

Cậu nhìn anh, thấy hiếm khi anh im lặng như thế, thậm chí có phần bối rối, như không biết nên dặn dò cậu điều gì.

Cậu mỉm cười.

Giống như rất nhiều lần trước đây.

Cậu cũng chẳng quan tâm còn có người khác đứng đó.

Cậu cúi người xuống, ngón tay đặt lên mép cửa kính, nghiêng người hôn lên má Lý Đình Ngôn một cái.

“Chúc mừng năm mới.”

Cậu thản nhiên nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.