Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà

Chương 49: Từ chối.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến quán cà phê, Lâm Sí vừa bước vào đã trông thấy Dụ Niên và một thanh niên cao lớn đang ngồi bên cạnh anh ta.

Người thanh niên tóc đen này mang một vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt với Dụ Niên anh tuấn lạnh lùng.

Gương mặt anh ta vẫn còn rất trẻ, nhưng lại có vẻ chín chắn hơn Dụ Niên rất nhiều. Ngũ quan sắc sảo, đường nét khuôn mặt rõ ràng, tuấn mỹ nhưng hoàn toàn không có chút mềm mại nào, như một thanh kiếm báu được giấu trong vỏ.

Thế nhưng ánh mắt anh ta nhìn Dụ Niên lại cực kỳ dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với hình tượng lạnh lùng bên ngoài, thậm chí còn vô thức nghịch ngón tay Dụ Niên, giống như Dụ Niên chính là điểm sáng duy nhất trên thế gian này.

Không biết Dụ Niên đang nói gì mà líu lo không ngớt, hoàn toàn không còn vẻ lạnh nhạt và thiếu kiên nhẫn khi đối mặt với ống kính máy quay, cứ như một cái máy nói.

Lâm Sí: “…”

Tất nhiên cậu nhận ra người đàn ông đối diện, chẳng phải chính là người yêu hoàn hảo của Dụ Niên, vị họa sĩ nổi tiếng Kỳ Vọng hay sao.

Hai người này mà ở bên nhau thì tự động xem tất cả những người xung quanh như không khí.

Cậu đành phải ho vài tiếng, cuối cùng mới khiến Dụ Niên nhận ra sự hiện diện của mình.

“À, cậu đến rồi à,” Dụ Niên cuối cùng cũng tạm thời dừng lại được mấy giây, liếc Lâm Sí từ trên xuống dưới một lượt, khẽ nhíu mày, bắt đầu bắt bẻ, “Tôi không thích hoa văn trên cái áo sơ mi cậu đang mặc.”

“Ráng chịu đi,” Lâm Sí kéo ghế ngồi xuống, “Vì tôi thích.”

Cậu cũng chào hỏi Kỳ Vọng một tiếng, sau đó hỏi Dụ Niên: “Sao hôm nay Kỳ Vọng lại có thời gian rảnh ra ngoài uống trà vậy?”

Gần đây Kỳ Vọng đang bận rộn với phòng tranh mới đầu tư, đúng là không thể ở lại lâu.

“Lát nữa anh ấy phải đi ngay, chỉ tiện đường đưa tôi qua đây thôi.” Dụ Niên đáp, “Cậu xem menu đi, muốn ăn gì?”

Kỳ Vọng cúi đầu liếc đồng hồ, đúng là anh không thể nán lại lâu hơn nữa.

Anh đứng dậy, hoàn toàn không bận tâm cảnh tượng trước mặt có bị lên mặt báo lá cải hay không, cúi đầu hôn nhẹ lên má Dụ Niên một cái.

“Anh đi trước nhé, tối đến đón em.” Kỳ Vọng dịu giọng nói.

Ôi giồi ôi.

Lâm Sí giơ menu lên che mặt, lại rất muốn huýt sáo trêu.

Song cậu vẫn nhịn được.

Kỳ Vọng cũng chào cậu một tiếng rồi cầm chìa khóa xe rời đi.

Ánh mắt của Dụ Niên vẫn luôn dõi theo Kỳ Vọng, mãi đến khi anh ta đi đến bên xe mới chịu thu về, vừa hay bắt gặp vẻ mặt chế nhạo của Lâm Sí.

Lâm Sí tùy tiện gọi một ly cà phê, một phần salad và kem rồi cầm ly nước đá trên bàn uống một ngụm.

“Anh với anh ta yêu nhau lâu thế rồi, không thấy chán à, lần nào tạm biệt cũng phải hôn cái?” Cậu hỏi thật, cậu nhớ Dụ Niên từng nói, hồi còn nhỏ đã gặp Kỳ Vọng, giữa chừng chia xa rất lâu, sau mới quay lại bên nhau, nhưng đến nay cũng đã được hai ba năm rồi.

Dụ Niên lườm cậu, “Cậu ghen à?”

“Cũng tàm tạm.” Lâm Sí thẳng thắn thừa nhận, “Dù sao thì giờ tôi cũng chẳng có ai để mà hôn, lần gần nhất lên giường cũng là chuyện nửa năm trước rồi.”

Cậu cắm muỗng vào kem, nghĩ vậy bèn thở dài.

Dụ Niên bật cười thành tiếng.

Anh ta liếc nhìn Lâm Sí, “Thì cậu cứ ngủ đi, chẳng phải trước đó có cậu trai đẹp nào theo đuổi cậu sao, gia cảnh tốt, còn là người thừa kế khách sạn nào đó nữa, rất xứng với cậu còn gì?”

Cà phê của Lâm Sí đã được mang lên.

Cậu bưng lên uống một ngụm, cũng đoán được Dụ Niên đang nói đến ai.

Chính là cậu trai đẹp mà cậu gặp ở một buổi tiệc nào đó, vừa gặp đã phải lòng cậu, bám riết cậu khắp nơi, còn rất cởi mở nói rằng làm top hay bot đều được, không yêu cũng có thể ngủ trước.

“Cậu nói Eloe à? Cậu ta mới mười tám, tôi đâu phải cầm thú.”

Dụ Niên trêu, “Mười tám thì đã sao, đám nhỏ ở nước ngoài phát triển còn hơn cậu.”

Anh ta uống một ngụm cà phê, hoàn toàn không thấy ngại rồi chậm rãi nói tiếp, “Hơn nữa dù ở trong nước thì mười tám cũng trưởng thành rồi, tôi mười tám tuổi đã ngủ với Kỳ Vọng rồi đấy.”

Lâm Sí suýt nữa phun cà phê ra.

Cậu im lặng lau khóe miệng, giơ ngón cái với Dụ Niên: “Anh đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”

Với cái thái độ lạnh nhạt xa cách với người lạ của Dụ Niên bây giờ, Kỳ Vọng thì trầm mặc như cái lu, cậu thật không tài nào tưởng tượng nổi năm đó hai cục đá này đã yêu nhau kiểu gì.

Cậu xua tay, lại nói, “Anh cũng không cần lo cho tôi, người theo đuổi tôi nhiều đến mức có thể xếp hàng từ đây đến tháp Eiffel, chẳng qua là tôi không rảnh thôi, nếu tôi chịu nghiêm túc tìm thì mỗi ngày có thể đổi một người.”

Câu đó hoàn toàn không phải nói khoác.

Từ khi ra nước ngoài, giá thị trường của cậu dường như còn tốt hơn, cả nam lẫn nữ nhào vào người cậu, ai nấy đều cầm vé chờ tới lượt yêu.

Nếu không phải bây giờ cậu đã có chút danh tiếng, bên cạnh lại có Hoắc Vũ Ngưng và Dụ Niên chống lưng, cậu còn nghi ngờ mình sớm muộn gì cũng sẽ bị quy tắc ngầm.

“Cậu mà không có thời gian à, tôi thật chẳng muốn nói cậu nữa.” Dụ Niên lạnh nhạt nói.

Anh ta và Lâm Sí cũng quen biết được nửa năm rồi, thời gian đầu còn xa lạ, sau đó hai người nhanh chóng hợp cạ, thường xuyên qua lại với nhau.

Sản nghiệp nhà anh ta chủ yếu ở thành phố C, có lần Lâm Sí uống say buột miệng thốt ra tên Lý Đình Ngôn.

Từ đó anh ta mới biết thì ra giữa Lâm Sí và Lý Đình Ngôn mà chị gái anh ta luôn ganh đua lại từng có một câu chuyện dài.

Anh ta không khỏi cảm khái thế giới thật nhỏ.

Nhưng nhắc tới người đó, Dụ Niên tựa lưng vào ghế, ánh nắng chiếu khiến anh ta hơi nheo mắt lại.

Anh ta do dự một lúc lâu mới nói với Lâm Sí: “Nói mới nhớ, tôi có nghe được một tin về người cũ của cậu.”

Lâm Sí cầm thìa lên, sửa lại: “Không phải người cũ, chỉ là bạn giường thôi, không đáng gọi bằng danh xưng kia.”

Được rồi.

Dụ Niên gật đầu, cũng đổi lại cách gọi: “Về bạn giường cũ của cậu.”

Anh ta nhìn Lâm Sí vùi đầu vào ăn, trông chẳng hề bận tâm chút nào đến chuyện anh ta đang nói.

Anh ta cũng không vòng vo, thong thả nói: “Tôi từng nói với cậu là Lý Đình Ngôn có thể sẽ kết hôn với cô hai Tập đoàn Thần Hải đúng không? Nghe nhầm rồi.”

Chiếc nĩa trên tay Lâm Sí khựng lại.

Cậu không nói gì cả.

Dụ Niên lại nói tiếp: “Nghe nói là Lý Đình Ngôn đích thân từ chối, chuyện liên hôn trước đó hoàn toàn chỉ là ý nguyện một phía của ông nội anh ta, giờ Lý Đình Ngôn đã chính miệng nói sẽ cả đời không cưới, nếu cần người kế nghiệp thì cứ chọn trong đám con cháu của cô anh ta. Cho nên bây giờ cô anh ta hoàn toàn đứng về phía anh ta, giúp anh ta đối đầu với ba mình.”

Lúc này Lâm Sí cũng không ăn được nữa.

Chiếc nĩa của cậu xoay một vòng trên lá cải, đương nhiên cậu hiểu Dụ Niên nói vậy là có ý gì.

Cuối cùng cậu vẫn không nhịn được, hỏi: “Sao anh ấy lại phải đối nghịch với ba mình?”

Dụ Niên nhìn cậu như nhìn một kẻ ngốc: “Tranh giành quyền lực thôi, vốn dĩ người thừa kế của nhà họ Lý là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, ông nội anh ta toàn tâm toàn ý ủng hộ anh ta, nhưng nửa năm gần đây không hiểu xảy ra chuyện gì mà thái độ ông cụ bỗng trở nên lưỡng lự, ngầm đồng ý cho ba anh ta bước vào trung tâm quyền lực, thậm chí còn để em trai cùng cha khác mẹ kia lộ mặt, Lý Đình Ngôn bây giờ đúng là trước sau đều có địch. Cho nên trước đây mới đoán là anh ta sẽ liên hôn với cô hai nhà họ Trần để kiếm thêm hậu thuẫn.”

Mấy chuyện này là chị của Dụ Niên kể cho anh ta nghe, Dụ Niên vốn không hứng thú gì với chuyện thương trường, chỉ biết học vẹt rồi kể lại.

“Kết quả hóa ra cũng chỉ là tin giả.”

Dụ Niên vừa thong thả đút một miếng đào vào miệng vừa bình luận: “Ba anh ta xưa nay chẳng ra gì, vừa vô dụng vừa bẩn thỉu, dính vào ai xui xẻo. Ông cụ nhà họ Lý trước kia vốn chẳng xem trọng người con trai này, thế mà gần đây lại ra sức đối tốt. Chị tôi nói, so với việc muốn trọng dụng con trai thì giống như đang ép Lý Đình Ngôn hơn.”

Chiếc nĩa trong tay Lâm Sí khẽ miết lên đĩa, phát ra tiếng kêu sắc nhọn.

Dụ Niên ngẩng đầu nhìn cậu.

Sắc mặt Lâm Sí hơi khó coi, như đang lảng tránh: “Chuyện này thì liên quan gì đến tôi.”

Cậu uống một ngụm cà phê: “Đám nhà giàu các anh vốn đấu đá tối ngày, tôi chỉ là một người mẫu nhỏ, có quan tâm cũng chẳng tới lượt.”

“Đừng lôi gia đình tôi vô, tuy nhà tôi quan hệ máu mủ hơi rối tí, nhưng sống với nhau rất hòa thuận.” Dụ Niên nói, “Chỉ có nhà họ Lý là loạn thôi.”

“Nhưng đúng là chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới cậu thật, có điều, thấy người cũ sống khổ một chút thì cũng coi như chuyện vui.” Dụ Niên nói đến đây lại bật cười.

Anh ta nhìn Lâm Sí, nhẹ nhàng ném ra một quả bom: “Tôi còn nghe chị tôi nói, hình như Lý Đình Ngôn nhập viện rồi, có tin đồn là bị ông nội đánh đến mức phải nhập viện.”

Câu đó chẳng khác nào một tiếng sét giữa trời quang.

Ngón tay của Lâm Sí khẽ run lên, gần như không thể phát hiện.

“Anh nói gì cơ?”

Cậu nhìn Dụ Niên đầy nghi ngờ: “Anh chắc chứ?”

Nhưng Dụ Niên chỉ nhún vai, không chịu trách nhiệm: “Thì tôi cũng không biết, tôi chỉ nghe nói lại thôi, là em họ của Lý Đình Ngôn kể, đúng là anh ta nhập viện, nhưng ai mà biết là bị đánh hay chỉ đi mổ ruột thừa.”

.

Vì Dụ Niên nhiệt tình chia sẻ, cả buổi chiều hôm đó Lâm Sí cứ như người treo ngược cành cây.

Dụ Niên thì bận rộn chuẩn bị cho buổi ra mắt tiếp theo, thao thao bất tuyệt kể về triết lý thiết kế của mình, dù sao thì vị thiếu gia này cũng không thiếu tiền, đang định thuê trọn một xưởng đóng tàu làm không gian sân khấu.

“Đến lúc đó cậu lại làm kết màn cho tôi nhé.” Dụ Niên nói.

Lâm Sí uể oải “ừ” một tiếng.

Hai người ở lại cho đến chiều tối, quả nhiên Kỳ Vọng lại đến đón người.

Khuôn mặt cao quý lạnh lùng của Dụ Niên ngay khi nhìn thấy bạn trai thì lập tức rạng rỡ như hoa đào nở rộ.

Lâm Sí đứng bên cạnh làm một biểu cảm “buồn nôn”1 khoa trương, bị Dụ Niên đá cho một phát.

1 Meme biểu cảm Yue~ (buồn nôn):

.

Tạm biệt Dụ Niên xong, Lâm Sí lái xe đi trang điểm tạo hình.

Trước tám giờ tối, cậu đúng giờ có mặt tại nơi tổ chức buổi dạ tiệc, Cora là một thương hiệu danh giá lâu đời, tiệc tối quả thực rực rỡ ánh sao, Lâm Sí còn trông thấy Ảnh hậu Lạc Dương Thư bay từ trong nước sang tham dự.

Mà ở những dịp như thế này, giờ đây cậu cũng nổi bật như kim cương giữa đám đông, không ngừng có người đến bắt chuyện làm quen.

Bao gồm cả một vị thiếu gia trẻ tuổi đang theo đuổi cậu ráo riết.

Khi bị Eloe chặn lại trên ban công, Lâm Sí thực sự cảm thấy lẽ ra hôm nay mình nên xem lịch trước khi ra đường.

Quả đúng như Dụ Niên đã nói, vị thiếu gia mười tám tuổi này phát triển rất tốt.

Cao một mét tám, không hề thấp hơn Lâm Sí là bao, mặc bộ vest đen được cắt may vừa vặn, làm nổi bật vóc dáng cao ráo săn chắc, đôi mắt xanh biếc kia trong veo như mặt biển, nhất là khi chăm chú nhìn người khác thì dễ khiến người ta rung động.

Chưa kể đến việc cậu ta còn đang dùng đôi môi xinh đẹp ấy để tỏ tình: “Lin, em không hiểu vì sao anh lại từ chối em?”

Cậu ta nhìn Lâm Sí đầy u sầu: “Em không đủ đẹp trai sao, em thề sẽ khiến anh có trải nghiệm tuyệt vời, em không vội tiến xa với anh đâu, chúng ta có thể bắt đầu bằng việc hẹn hò trước, anh nên cho em một cơ hội.”

Lâm Sí ngậm điếu thuốc trong miệng, cổ áo sơ mi buông lơi, để lộ xương quai xanh gầy guộc, còn cố ý để chuyên viên trang điểm in lên đó một dấu son môi sống động như một gã phong lưu đa tình.

Cậu nhức đầu nói: “Chúng ta thật sự không hợp, cậu còn quá nhỏ, tôi không có hứng thú với cậu.”

Eloe hoàn toàn miễn dịch với lý do này, cậu ta nhướn mày nhìn Lâm Sí: “Lý do đó không thuyết phục chút nào, Lin, tuy em biết người Trung Quốc các anh thường bảo thủ, nhưng em không nghĩ Lâm là một trong số đó. Rõ ràng anh đâu có quan tâm mấy chuyện này.”

Cậu ta theo đuổi Lâm Sí đã một tháng, ít nhiều cũng biết phần nào tính cách của đối phương.

Cậu ta còn hiểu được chút ít tiếng Trung, trước đó từng lén nghe cuộc trò chuyện giữa Lâm Sí và quản lý, người quản lý kia vừa cười vừa liệt kê tình sử của Lâm Sí, có người chỉ mới hai mươi tuổi, cũng đâu hơn cậu ta là bao.

“Em là người trưởng thành, em có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.” Eloe lại nhấn mạnh.

Cậu ta tiến sát về phía Lâm Sí, hạ giọng nói: “Anh có biết bọn họ nói gì sau lưng anh không?”

Lâm Sí ngậm thuốc, liếc mắt nhướn mày: “Nói gì?”

Eloe đứng rất gần Lâm Sí, nhưng vì Lâm Sí cao hơn cậu ta nên không tạo ra được cảm giác áp đảo.

Đôi mắt xanh biếc kia nhìn thẳng vào Lâm Sí: “Họ nói anh giống như một tín đồ Thanh Giáo2 bảo thủ, hoặc là có đức tin thuần khiết, hoặc là…”

2 Một nhánh tôn giáo thuộc đạo Cơ Đốc giáo (Kitô giáo), cụ thể là một phong trào cải cách trong Giáo hội Anh vào thế kỷ 16–17.

Cậu ta nhìn Lâm Sí từ đầu đến chân, nở nụ cười tinh quái: “Hoặc là anh có điều gì khó nói, quá mức tự ti.”

Lúc đầu Lâm Sí còn chưa kịp phản ứng, đến khi hiểu ra rồi thì lập tức buột miệng chửi thề.

Nhưng còn chưa kịp mắng xong, Eloe đã lại tiến thêm một bước, khiến Lâm Sí phải lui về phía sau.

Gương mặt của Eloe đúng là cực kỳ tinh xảo, người châu Âu thường hay xuống sắc nhanh, nhưng cậu ta đang ở độ tuổi đẹp nhất đời người.

Cậu ta như một đóa hồng được chim sơn ca ngậm đến, vừa có đường nét sắc sảo lại vừa có ngũ quan xinh đẹp.

Nói cách khác, nếu làm bot cũng là loại cực phẩm.

Ngay cả với con mắt khắt khe của Lâm Sí cũng khó mà soi ra được khuyết điểm nào.

Eloe hỏi: “Anh không muốn dùng hành động để phản bác bọn họ sao?”

Mùi nước hoa trên người cậu ta cũng đã phảng phất lên tóc Lâm Sí, dư hương xen lẫn mùi hoa hồng nhè nhẹ.

Thế nhưng đúng lúc ấy, trong đầu Lâm Sí lại bất chợt hiện lên một suy nghĩ rất không hợp lúc, trong vườn nhà Lý Đình Ngôn cũng từng trồng đầy hoa hồng, chỉ là lúc cậu rời đi chẳng có bông nào nở cả.

Liên tưởng ấy khiến tâm trạng cậu bỗng nhiên sa sút.

Cậu nhìn thẳng vào gương mặt Eloe.

“Vậy thì cứ coi tôi là tín đồ Thanh Giáo bảo thủ đi,” Cậu nói vu vơ, “Cậu biết không, ở Trung Quốc cũng có tôn giáo, đã quy y cửa Phật thì phải đoạn tuyệt hết mọi d.ục v.ọng, kể cả sắc đẹp.”

Cậu không bất ngờ khi thấy Eloe trợn tròn mắt, bộ dạng ấy trông khá đáng yêu.

Cậu bật cười thành tiếng, tâm trạng cũng tốt lên, dù sao thì cậu vẫn luôn nhân từ với người đẹp mà.

Cậu như đang dỗ dành một đứa trẻ, lấy điếu thuốc ra khỏi môi, giơ tay vén lọn tóc rơi xuống trán của Eloe rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn hờ lên bên má cậu ta.

“Rất vinh hạnh khi được cậu yêu thích.” Đôi mắt đen láy của cậu chan chứa dịu dàng, nhưng những lời nói ra lại tàn nhẫn, “Nhưng xin lỗi, tôi phải từ chối cậu một lần nữa.”

Lần này Eloe thật sự bị đả kích nặng nề, cậu ta là người luôn được theo đuổi giành giật, liên tiếp bị từ chối thế này đúng là rất mất mặt.

May mà cậu ta cũng không phải kẻ không biết lý lẽ, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Sí với ánh mắt tổn thương, mím môi xoay người rời đi.

Có thể nhìn ra lần này cậu ta thật sự hơi buồn rồi.

Ban công lại trở thành lãnh địa riêng của Lâm Sí.

Cậu vẫn ngồi hút thuốc trong bóng đêm, trong lòng hơi áy náy với Eloe.

Nhưng cũng chỉ là thoáng qua.

Bởi bản thân cậu vốn chẳng phải người có lương tâm gì cho cam.

Cậu liếc nhìn vào trong qua kẽ hở của tấm rèm cửa sổ ban công, sảnh lớn vẫn tràn ngập tiếng nhạc và ánh sáng, cậu còn nhìn thấy Hoắc Vũ Ngưng đang xã giao với người khác, nét mặt cường điệu khi trò chuyện với một người phụ nữ tóc vàng đối diện, nhìn thôi cũng biết tâm trạng chẳng tốt là bao nhưng vẫn phải gắng gượng ứng phó.

Lâm Sí lại yên tâm mà tiếp tục trốn việc.

Cậu lấy điện thoại ra, định nhân lúc rảnh rỗi tranh thủ tám chuyện với mấy người anh em chí cốt trong nước.

Nhưng vừa mở máy, không hiểu sao giao diện lại hiện ra bài báo về Lý Đình Ngôn.

Vẫn là tin về buổi lễ khánh thành Thư viện Đại học C.

Chỉ là lần này không còn là ảnh tĩnh mà là một đoạn video.

Trong video, Lý Đình Ngôn dường như gầy hơn một chút so với lúc hai người chia tay.

Vẫn đẹp trai, cao quý như xưa, xung quanh là vô số người vây quanh lấy anh, ai cũng có thể nhìn ra anh là nhân vật chính của buổi lễ, thế nhưng dù có cười, từ trong cốt tủy anh vẫn toát lên sự lạnh lùng xa cách.

Lâm Sí nhìn đoạn video ấy với ánh mắt phức tạp.

Chỉ hơn mười giây ngắn ngủi nhưng lại dài như cả thế kỷ.

Cậu nghĩ, nếu lúc này Hoắc Vũ Ngưng có ở đây, có lẽ cô sẽ lập tức vớ lấy túi xách đập cho cậu một trận, mắng rằng cậu cứng đầu lì lợm, chết cũng không chừa cái tật cũ.

Chia tay Lý Đình Ngôn đã nửa năm rồi mà còn ngồi đây xem lại video của bạn tình cũ.

Nhưng cậu chưa từng kể chuyện này với ai.

Trong nửa năm xa cách đó, thực ra cậu và Lý Đình Ngôn đã gặp nhau một lần.

Vào tháng tư ở Phần Lan, khi băng tuyết vẫn chưa bắt đầu tan.

Trong đêm tối lạnh giá, cậu và Lý Đình Ngôn đã gặp nhau một lần.


#𝐭𝐮𝐧𝐠𝐭𝐮𝐭𝐫𝐚:

Mình là rất thích những cảnh trời đổ tuyết trắng mênh mông, tình nhân ôm nhau cháy bỏng giữa trời đông giá lạnh (doge).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.