Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 389: Chương 389




“Kết quả là… Kết quả là bà ấy nhìn thấy ông Vương và người phụ nữ đó đang ở trong sân… ừm… tựa vào cây cột trong sân… ân… ân ái. Còn đứa trẻ nằm trên đất… khóc! Lúc đó thời tiết vào hè, mặt trời nắng gắt, đứa trẻ không biết là đói hay bị phơi.”

“Bà ấy không đành lòng, nhưng tính tình ông Vương vốn cổ quái, lại thêm nhìn thấy chuyện như vậy, bà ấy không đi vào mà rời đi!”

“Sau đó, chuyện đó còn xảy ra mấy lần, bà ấy chỉ có thể lắc đầu thở dài. Sau một khoảng thời gian, người phụ nữ kia không thấy xuất hiện nữa, chắc là đi rồi! Đứa bé kia cũng không thấy, bà ấy cũng không biết đi đâu.”

Tay Lục Hạo Đình nắm thành quyền, gân xanh nổi trên mu bàn tay. Anh luôn biết, khi còn bé Vân Tịch sống không tốt, nhưng anh không nghĩ đến, còn tệ như vậy.

Nếu đứa bé kia thật sự là Vân Tịch, vậy thì Vương Thục Trinh không phải là mẹ ruột của Vân Tịch. Vậy nên sau khi ly hôn bà ta mới quyết tuyệt như vậy, nhiều năm không thăm không hỏi.

Mà Vân Tịch đã không phải là con gái bà ta, vậy mấy năm ở An gia kia chắc chắn cũng không tốt.

Sau đó về nông thôn, trở thành nơi trút giận của lão già cổ quái kia.

Nếu như vậy, khi Vân Tịch vừa sinh ra, chẳng phải không có ngày nào tốt sao?

Lưu Tinh Trì nói: “Đại… đại ca, như Phan Chỉ Quân nói, người phụ nữ kia rất thần bí, nhưng bà lão ấy nói, ngay từ đầu đã rất thần bí, sau này cũng thế, chắc chắn chỉ thần bí với người ngoài.”

“Bà lão kia thấy mặt người phụ nữ kia mấy lần, mỗi lần thấy người phụ nữ đó đeo mạng che mặt. Bà ấy nói người phụ nữ đó rất trẻ, chắc cũng hai mươi, xinh đẹp, đồng thời nhìn người phụ nữ đó cũng không phải rất tình nguyện.”

“Mỗi lần đều ở trong sân, cửa cũng không thèm đóng.”

Lục Hạo Đình nhắm mắt lại: “Được rồi, anh biết rồi, em đi điều tra lai lịch của người phụ nữ kia, nếu biết bà ta trông như thế nào rồi, không đến nỗi không biết manh mối, có tin tức thì báo cho anh.”

“Vâng!”

“Đợi đã!”

“Lão già kia cũng điều tra lai lịch cẩn thận, ông ta đến từ đâu?”

“Vâng!”

Sau khi Lưu Tinh Trì rời đi, Lục Hạo Đình ngồi im lặng rất lâu, tuổi đó, là giống Vân Tịch, là mẹ của cô ấy sao?

Nếu là sự thật, vậy Vân Tịch chấp nhận thế nào?

Sau khi tan làm, Lục Hạo Đình trở về khu nhà gia quyến. Vừa vào cửa, Cố Vân Tịch đã nấu ăn xong, đang chờ anh.

Thấy anh về, Cố Vân Tịch lập tức nhào đến.

“Anh Hạo Đình!”

Lục Hạo Đình ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn vào ngực, vừa ngồi xuống vừa cười nói: “Có chuyện gì vui vậy?”

Cố Vân Tịch cười nói: “Cũng không có chuyện gì vui! Trong bếp còn nấu canh, chờ chút nữa là có thể ăn. Bây giờ, em nói cho anh một chuyện!”

“Chuyện gì?”

“Quan hệ giao thiệp của anh ở tỉnh Giang Nam thế nào?”

Lục Hạo Đình nhíu mày: “Em hỏi cái này làm gì? Em muốn làm chuyện gì sao?”

“Ai nha~. Anh trả lời em trước.”

Lục Hạo Đình cười nói: “Em đoán xem, anh rời quân khu đế đô đến đây là vì cái gì?”

Cố Vân Tịch sững sờ!

Lục Hạo Đình nói: “Chính là vì nhân mạch!”

Chú thích: Nhân mạch là người có vai trò trọng điểm trong mối quan hệ của họ; là người sở hữu mạng lưới mối quan hệ xã hội uy tín, chất lượng; là người tiếng nói có trọng lượng.

“Lục gia có căn cơ sâu, nhưng về nhân mạch phần lớn ở đế đô. Trong quân đội một thời gian dài, nhân mạch cố định, trong giới cũng giới hạn. Anh đến đây chính là muốn thành lập quyền thế và địa vị của mình.”

“Những năm này không riêng gì quân đội Giang Châu, quân khu mới ở quê của em - Thông Thanh Thủy, còn có mấy quân khu bên phương Nam và Tây Bắc anh từng đến, mỗi một nơi anh đều kéo nhân mạch.”

“Quyền thế có đôi khi không thay thế được nhân mạch! Về phần tỉnh Giang Nam này, em nghĩ Diệp Phồn và lão Tứ thường xuyên chạy sang đây làm gì?”

Cố Vân Tịch lập tức ngạc nhiên trợn tròn mắt!

Lục Hạo Đình cười nói: “Cô bé ngốc, bản thân Lục gia giao thiệp trên thương trường không ra sao. Mặc dù Lục gia quyền thế ngập trời, muốn xử lý một vài người thì chỉ cần một cuộc điện thoại là xong, muốn làm một vài chuyện cũng không thể lấy quyền lực đè người. Quyền thế có thể xử lý một số người, nhưng có một số chuyện chưa chắc có thể làm.”

“Tình hình bản đồ thương nghiệp của Diệp Phồn và Lão Tứ đều là anh khống chế, mấy anh em bọn anh phối hợp lẫn nhau, em nói xem, chồng em có mạng lưới giao thiệp ở tỉnh Giang Nam thế nào?”

Cố Vân Tịch nuốt nước miếng: “Đại… Đại lão! Anh thật lợi hại!”

Lục Hạo Đình cười một tiếng, tiểu nha đầu này sùng bái anh rồi?

Không sai không sai!

Cảm giác này vô cùng tốt!

“Em muốn làm gì?” Lục Hạo Đình nói.

“Lập nghiệp đó!” Cố Vân Tịch thản nhiên nói: “Em thông minh như vậy, hiệu suất làm việc cao, trong tay có một số sản phẩm, nguồn vốn dồi dào, nếu như có nhân mạch của anh, vậy… không lợi dụng thì có chút lãng phí!”

Lục Hạo Đình: “...”

Làm như thật!

Cố Vân Tịch chân thành nói: “Bây giờ là thời đại tiêu tiền, mọi người không bỏ được tiêu dùng, tiền của phụ nữ, tiền từ trẻ con, tiền từ sức khỏe là dễ kiếm nhất.”

“Em học y, về phương diện dưỡng sinh này em hiểu nhất. Trong tay em có một thực đơn đặc biệt, đảm bảo hương vị rất ngon. Đồng thời có thể bài trừ độc tố từ đồ ăn, gây tổn thương cho cơ thể. Anh xã giao nhiều như vậy, ăn thịt cá nhiều, không đồng ý cũng phải ăn.”

“Còn có những đồ ăn vặt kia, ăn cũng được, nhưng sau đó cơ thể chưa chắc sẽ dễ chịu. Nếu như em có thể khiến bọn họ vừa có thể ăn những cái đó vừa có thể bài trừ độc tố, anh nói xem… có được bọn họ đón nhận không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.