Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 423: Chương 423




Kỳ thi tuyển sinh đại học ở tỉnh Giang Nam nổi tiếng là khó nhất trong nước!

Hàng năm, đề thi trung học tỉnh Giang Nam luôn là đề tài thảo luận sôi nổi!

Được nghiên cứu một phen!

Sắp đến kỳ thi đại học, trong các thí sinh có thêm Cố Vân Tịch, cho nên kỳ thi đại học lần này rất được chú ý.

Bài thi khó như vậy, một minh tinh như cô có thể làm được mấy phần?”

Trước đó, Cố Vân Tịch nói trước truyền thông, thành tích sẽ tốt, nhưng đến cùng là làm thế nào, ai mà biết được?

Hơn nữa, không phải trên mạng nói cô nửa năm không đến trường sao? Vẫn luôn kiếm tiền sao?

Chương trình học của cao trung khó như vậy, không đi học mà thi tốt mới là lạ!

Cũng có fan của Cố Vân Tịch âm thầm mong chờ thần tượng của mình có kết quả thi tốt.

Trong lòng fan, thần tượng luôn hoàn mỹ, là tốt nhất, là vạn năng, có thể thỏa mãn ảo tưởng vô hạn của họ.

Nhưng có đôi khi, chính họ cũng biết điều này là không thể nào. Một phần chờ mong thần tượng nghịch thiên, một phần lại đau lòng không nỡ để thần tượng áp lực quá lớn.

Còn một điều, chính là không có tự tin với thần tượng của mình!

Rất nhiều minh tinh không có học thức!

Cho nên, làm minh tinh đồng nghĩa với học tra, và có vẻ như người làm nghệ thuật đã chắc chắn là không có học thức!

Đối với các cuộc thi, đám fan theo bản năng không có lòng tin với minh tinh. Cho dù là fan của Cố Vân Tịch, giờ phút này cũng không dám nhảy ra nói thần tượng nhà mình có thể thi tốt bao nhiêu. Tất cả đều nhắn nói “Cố Vân Tịch cố lên”; “Cố lên, chúng tôi vĩnh viễn ủng hộ cô”, “Cho dù thế nào cũng phải cố gắng thi tốt”.

Cố Vân Tịch nhìn những lời nhắn này, cảm thấy đám fan này đáng yêu không chịu nổi!

Rõ ràng mong cô thi điểm cao muốn chết, nhưng vẫn an ủi cô, nói cô làm hết sức là được!

Cố Vân Tịch nghĩ, fan đáng yêu thế này, sao tôi không đạt điểm cao cho được?

Sắp thi đại học, Cố Vân Tịch chuẩn bị kỹ càng, cùng tất cả thí sinh khác vào trường thi.

Mỗi một điểm thi, phụ huynh thí sinh tụ tập rất đông bên ngoài trường thi. Mặc dù trời rất nóng, khó chịu nhưng những phụ huynh này vẫn kiên nhẫn chờ con bên ngoài trường thi. Hy vọng có thể biết tình hình của con mình trong cuộc thi.

Đối với sự quan tâm này của phụ huynh, rất nhiều thí sinh có chút khẩn trương, thậm chí… có chút phản cảm. Nhưng Cố Vân Tịch không hiểu, có chút lạc lõng!

Cô không có phụ huynh!

Cô không có cơ hội để bực bội!

Trong lòng Cố Vân Tịch vừa có một giây tủi thân, điện thoại liền vang lên!

“A lô! Thi xong rồi sao?” Âm thanh Lục Hạo Đình trầm thấp, từ điện thoại truyền ra.

Cố Vân Tịch khẽ giật mình, sự lạc lõng vừa rồi bay sạch sành sanh, sự trống rỗng được anh lập tức lấp đầy, cô cười nói: “Thi xong rồi, vừa đi ra!”

“Anh ở bên ngoài cổng trường, yên tâm ra đi, phóng viên bị anh cho người đuổi đi rồi!”

Cố Vân Tịch: “...”

Nhiều người đang theo dõi cô thi, bên ngoài trường thi đương nhiên cũng có phóng viên theo dõi.

Bên ngoài trường thi, Lục Hạo Đình mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm lớn. Bộ quần áo này không đặc biệt gì với thời tiết mùa hè.

Cố Vân Tịch vừa đi ra, anh liếc mắt liền thấy cô.

Anh đi qua cầm túi bút trong tay cô, một tay tự nhiên khoác lên vai cô, cùng cô chen chúc vào đám người đi ra bên ngoài.

Dù ánh nắng mặt trời mùa hè chói chang, Cố Vân Tịch vẫn tham lam vòng tay ấm áp của anh.

Không phải ba mẹ, không phải người thân, nhưng vẫn rất yên tâm.

Lục Hạo Đình lên xe, mở điều hòa. Lục Hạo Đình không hỏi cô thi như thế nào, vì thành tích của Cố Vân Tịch mặc dù tốt, nhưng mục tiêu của cô cao hơn tất cả mọi người. Điều này cần sự ưu tú mới làm được!

Suy cho cùng cô vẫn còn nhỏ. Bình thường anh không để ý đến tuổi của Vân Tịch. Nhưng hôm nay, khi đứng bên ngoài trường thi, thấy những hành động của những đứa trẻ trước bố mẹ họ, anh mới nhận ra, Vân Tịch cùng tuổi với họ!

Người khác được ba mẹ che chở, nhưng Vân Tịch lại không được!

Lục Hạo Đình đưa cho cô chai nước lạnh, đưa cô về Giang Châu Đế Cảnh!

Trong phòng có điều hòa thoải mái hơn nhiều!

Lục Hạo Đình chuẩn bị xong bữa trưa, nói với Cố Vân Tịch: “Em đói chưa? Nếu đói thì ăn xong rồi ngủ một giấc. Khi nào đến giờ thi anh sẽ gọi em dậy, đưa em đi thi.”

Còn một môn thi nữa vào buổi chiều!

Cố Vân Tịch lấy trong tủ lạnh một đĩa hoa quả, đây là nho cô trồng trong không gian, ăn rất ngon.

Cô bóc một quả nhỏ cho vào miệng, rồi nhìn Lục Hạo Đình. Cố Vân Tịch phì cười!

“Ha ha ha, trông anh giống ba mẹ em quá!”

Lục Hạo Đình hơi ngạc nhiên, sau đó bước đến gõ nhẹ vào đầu cô bé: “Anh là ba mẹ em!”

Cố Vân Tịch nhướn mày cười nham hiểm nói: “Chú? Ba nuôi? Ba ba! Ba nuôi!”

Tiếng cuối cùng, Cố Vân Tịch gọi rất vang dội. Sau đó làm vẻ mặt kinh ngạc mong đợi nhìn Lục Hạo Đình.

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Hạo Đình lập tức đen xì!

“Ha ha ha!”

Cố Vân Tịch cười ha ha, làm chuyện xấu thì phải chuồn trước.

Một tay Lục Hạo Đình bắt được cô, nha đầu chết tiệt này, lá gan càng ngày càng lớn rồi!

Ba nuôi sao?

Ai dạy Vân Tịch nhà anh hư rồi?

Cố Vân Tịch bị bắt lại, sợ hãi kêu to: “A a a a Em sai rồi! Em không dám nữa!”

Lục Hạo Đình ấn cô trên ghế sofa, mặt nguy hiểm nhìn cô bé xinh xắn bên dưới: “Ai dạy em?”

Cố Vân Tịch chớp đôi mắt to, không nói gì, nhưng lại nhét một quả nho vào trong miệng.

Lục Hạo Đình cúi đầu, cắn một nửa quả nho trong miệng cô, nuốt xuống, rất ngọt!

“Nói nhanh, ai dạy em?”

Cố Vân Tịch cười tủm tỉm nói: “Em rất xấu xa, anh mới biết à?!”

Mặt Lục Hạo Đình nghiêm túc: “Nói lại lần nữa!”

Cố Vân Tịch có chút ngạc nhiên, sau đó “Ha ha ha ha!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.