Trong Đại học Quốc phòng, nữ sinh rất ít, vì vậy ký túc xá nữ cũng khá dễ tìm. Triệu Thanh Chi một mình dẫn các nam sinh đi đến ký túc xá, tiện thể đưa Cố Vân Tịch đến dưới tòa ký túc xá nữ trước.
Tài liệu trường phát, ngoài một số sách vở cần dùng, còn có một tờ đơn, trên đó ghi rõ thông tin liên quan đến cô.
Có phân ký túc xá, yêu cầu cơ bản, còn có thời gian làm việc và nghỉ ngơi cần thực hiện.
Cố Vân Tịch tìm thấy phòng ký túc xá của mình, là số 309, sau khi tự mình tìm được, cô liền cầm chìa khóa mở cửa và đi vào.
Ký túc xá này có bốn người, vị trí của Cố Vân Tịch nằm ở bên phải, dựa vào khu vực ban công, là do trường học sắp xếp sẵn, không có vì đến trước đến sau mà xáo trộn.
Phía dưới là bàn học, phía trên là giường ngủ.
Hiện tại trong ký túc xá có hai người, cộng thêm Cố Vân Tịch nữa là ba, nhưng mọi người đều chưa có mặt, còn một người nữa chưa tới.
Đến 12 giờ trưa, cô đi đến nhà ăn ăn cơm.
Vị trí cụ thể được gửi trong tài liệu, kèm theo bản đồ bố cục trường học, rất dễ tìm.
Lúc này, nhà ăn có khá nhiều người, đến sau phải xếp hàng.
Cố Vân Tịch tìm một cửa sổ xếp hàng tương đối ít người, nhưng ánh mắt xung quanh vẫn không ngừng hướng về phía cô.
Vừa rồi, cô từ ký túc xá nữ đi ra, đã có rất nhiều người nhìn cô, bây giờ đến nhà ăn, lại càng nhiều!
Cô là một minh tinh, loại sự chú ý này đã thành thói quen, rất nhanh cô liền thích nghi và an tâm làm việc của mình.
Sau mười lăm phút, đến lượt cô, cô lấy hai món ăn và một chén canh, rồi tìm một chỗ ngồi xuống để ăn cơm.
Rất nhanh, xung quanh vị trí của cô đã đầy người!
Cố Vân Tịch: “...”
Nhà ăn có chỗ ngồi đối diện nhau, vị trí cô ngồi xung quanh đều không có ai ngồi, nhưng cách cô một hàng ghế, lại chật kín người.
Cô bị vây vào chính giữa, như thể trở thành tâm điểm.
Cố Vân Tịch: “...”
Các anh lính à, chẳng lẽ chưa từng thấy con gái sao?
Bản cô nương đã có chồng rồi nhé!
"Thật sự là Cố Vân Tịch sao? Ngoài đời còn đẹp hơn trên TV!"
"Không đùa chứ? Sao Cố Vân Tịch lại xuất hiện ở trường mình?"
"Người ta là Trạng Nguyên khối khoa học tự nhiên của tỉnh Giang Nam, muốn học đâu mà chẳng được?"
"Quan trọng là, cô ấy không phải minh tinh sao? Sao lại vào Đại học Quốc phòng?"
"Chắc muốn cống hiến cho đất nước chứ gì!"
"Minh tinh thì sao? Có ai cấm minh tinh vào đây đâu!"
"Chỉ là thấy lạ thôi mà?"
…..
"Lạc Khinh Linh kìa! Nữ thần của tôi!"
"Ngoài đời còn đẹp hơn trên TV nhiều! Không ngờ Cố Vân Tịch lại không chọn trường diễn xuất mà lại vào Đại học Quốc phòng. Các cậu nói xem, có phải đây là một phúc lợi lớn không?"
"Đúng quá còn gì! Về sau lúc nào cũng có thể thấy đại minh tinh!"
"Có nên xin chữ ký không nhỉ?"
"Cái này… hơi mất mặt thì phải?"
"Ông sĩ diện thì cứ thừa nhận đi! Tôi thì không!"
Nói xong, một nam sinh bê khay cơm đi thẳng đến chỗ Cố Vân Tịch:
"Nữ thần... À..."
Chưa kịp nói xong, cậu ta đã bị một nam sinh khác túm cổ áo kéo sang một bên. Khi thấy rõ người ra tay là ai, cậu ta lập tức im bặt, ngoan ngoãn đứng sang một bên, chỉ dám lo lắng nhìn Cố Vân Tịch.
Cố Vân Tịch không chút biểu cảm, vẫn thản nhiên ăn cơm.
Người mới đến cao ráo, khuôn mặt đẹp như tượng tạc, đôi mắt đào hoa lấp lánh nét gian xảo, cười lên đầy vẻ lưu manh. Nhìn qua đã biết là kiểu người chuyên gây rắc rối!
Không sai, trong quân đội, ngoài những người chững chạc nghiêm túc, còn có một kiểu khác gọi là "quân du côn"!
Người trước mặt đây chính là điển hình của "quân du côn".
Sau lưng hắn còn có năm, sáu tên đàn em, ai cũng mang vẻ không dễ chọc.
Hoắc Tùng Dã sải bước dài đến trước mặt Cố Vân Tịch, kéo ghế ra ngồi xuống một cách cực kỳ phong cách. Anh ta hất nhẹ tóc, nhìn cô cười cợt:
"Người đẹp, tôi có đẹp trai không?"
Rõ ràng là một tên lông bông, lại còn thích trêu đùa!
Cố Vân Tịch bình tĩnh đánh giá: "Đẹp!"
Phải công nhận, anh ta đúng là rất đẹp trai.
Hoắc Tùng Dã cực kỳ hài lòng, khoác tay lên bàn, đôi mắt đào hoa ánh lên tia giảo hoạt:
"Tôi đẹp trai như vậy, mà cô cũng rất xinh đẹp. Hay là làm bạn gái tôi đi?"
Cố Vân Tịch lạnh nhạt đáp: "Không!"
"Tại sao?"
"Ta không thích nương pháo!" (ý nói không thích kiểu đàn ông điệu đà, màu mè)
Hoắc Tùng Dã: "..."
Đám đông: "..."
Hoắc Tùng Dã vốn rất có tiếng trong trường, ai cũng kiêng dè anh ta. Khi thấy anh ta tiếp cận Cố Vân Tịch, mọi người đều tức giận.
Khó khăn lắm trường mới có một đại mỹ nữ, vậy mà tên hỗn đản này lại định giở trò!
Dù ai cũng bực bội, nhưng chẳng ai dám lên tiếng, bởi vì Hoắc Tùng Dã quá đáng sợ! Đắc tội với anh, đảm bảo bị hành đến hoài nghi nhân sinh!
Nhưng khi Cố Vân Tịch nói ra câu kia, cả nhà ăn lập tức rơi vào im lặng.
Mọi người há hốc miệng, chết lặng tại chỗ!
Đến cả Hoắc Tùng Dã cũng đơ người, chưa kịp phản ứng.
"Cái... Cái gì?"
"Ta không thích nương pháo!"
Cố Vân Tịch vẫn rất bình tĩnh nhắc lại.
Hoắc Tùng Dã: "..."
Đám đông: "..."
Mọi người khóe miệng co giật dữ dội.
Cô gái này, nói một lần đã đủ sốc, vậy mà còn thản nhiên lặp lại!
Chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?