Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 452: Chương 452




Trường hợp nghiêm túc như vậy, bạn đầu bọn họ không nên cười, nhưng mà cảnh Hoắc Tùng Dã ngã xuống thật sự rất buồn cười!

Một cú đạp vào mông khiến anh ta bị văng ra giữa không trung, tứ chi loạn xạ không ngừng, rồi ngã xuống đất. Bộ dáng như vậy thật sự quá buồn cười!

“Phụt phụt… phụt!”

Hoắc Tùng Dã ngậm đầy bụi đất trong miệng, không ngừng phun ra ngoài, nhận ra vừa rồi mình làm hành động quá hài hước, vội vàng đứng dậy.

Mộng anh ta đau quá!

Nhưng vừa quay đầu, anh ta lại thấy Lục Hạo Đình đang nhíu mày nhìn mình.

“Không phải cậu nhập ngũ hai năm rồi sao? Sao lại kém cỏi thế?”

Hoắc Tùng Dã là sinh viên trường Đại học Quốc Phòng, nhưng khác với những học sinh trung học như Cố Vân Tịch, anh ta chính thức nhập ngũ rồi mới vào học trường Đại học Quốc Phòng sau hai năm huấn luyện. 

Đại học Quốc Phòng hiện nay vẫn chủ yếu đào tạo các chỉ huy quân sự. 

“Tiếp nào!” Lục Hạo Đình lạnh lùng ra lệnh.

Hoắc Tùng Dã nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, tiếp tục tấn công, nhưng vừa tung ra hai đòn đã bị Lục Hạo Đình đánh cho choáng váng!

“A!” Hoắc Tùng Dã hét lên thảm thiết.

Lục Hạo Đình tức giận nói: “Kêu cái gì? Đau có chút thế mà không chịu nổi, làm quân nhân kiểu gì?”

Hoắc Tùng Dã che mắt trái của mình, tức giận, cắn răng: “Móa nó!”

Lại còn đấm vào mặt lão tử!

Mặt lão tử đẹp thế mà!

Lần này, không cần Lục Hạo Đình ra lệnh nữa, Hoắc Tùng Dã tự động lao tới: “A a a !”

Tiếc là, vẫn chỉ hai chiều!

“A!” Lại bị Lục Hạo Đình đã văng!

“Tiếp!”

“A a a a!” Một cước đánh vào mắt phải, biến thành gấu trúc!

“Phụt ha ha ha!” 

Nhìn Hoắc Tùng Dã biến thành trò cười, các học sinh xung quanh cười ầm lên.

Một vài nữ sinh dũng cảm bắt đầu hô lớn: “Tổng huấn luyện viên thật đẹp trai!”

Hoắc Tùng Dã vốn rất chú trọng đến ngoại hình của mình, bình thường không bao giờ để lộ mặt, thế mà giờ đây lại bị đánh thành gấu trúc, có thể thấy được trong lòng anh ta tức giận đến mức nào!

Cảm giác phẫn lộ bùng lên, anh ta tràn đầy sát khí, lao về phía Lục Hạo Đình.

Đáng tiếc…

“A a! Lại một lần nữa bị Lục Hạo Đình đã văng!

“Tiếp!”

“Ai u!” Bị Lục Hạo Đình đấm một cước vào ngực, thiếu chút nữa không thở nổi.

“Tiếp!”

“A a a” Bị Lục hạo Đình đấm vào mặt, lập tức sưng lên!”

“Tiếp!”

Thêm một cước vào mặt, mặt lại sưng lên!”

“Tiếp”

“Dừng lại! Đừng đánh mặt nữa! Đừng đánh mặt nữa a a a!”

“Cố lên! Cố lên!”

“Tổng huấn luyện viên thật đẹp trai a a a!”

“Huấn luyện viên thật đẹp trai!”

Toàn bộ thao trường sôi động, các nam sinh mặt đỏ lên vị hưng phấn, thật sự quá giỏi!

Quá giỏi!

Các nữ sinh nhìn Lục Hạo Đình với ánh mắt si mê, hò hét, gọi anh đẹp trai!

Hoắc Tùng Dã thật đáng thương, bị Lục Hạo Đình hành như con, cuối cùng, Lục Hạo Đình chỉ đánh vào mặt anh ta.

“Dừng lại! Đừng! Đừng! Trưởng quan, đừng đánh mặt! Đừng đánh mặt a a! Tôi không muốn mặt bị đánh nữa a a!”

Toàn bộ thao trường đều vang vọng tiếng cầu xin của Hoắc Tùng Dã đừng đánh vào mặt!

Lưu Tinh Trì che mặt, đáng đời! Anh ta tự nhiên gây chuyện với đại ca, lâu rồi không thấy đại ca đánh người như vậy!

Ban đầu, Cố Vân Tịch không để ý, nhưng sau khi nhìn kỹ, cô nhận ra có gì đó không ổn!

Vì người đàn ông này không chỉ cố tình đánh Hoắc Tùng Dã, mà thỉnh thoảng còn ném cho cô ánh mắt đầy đắc ý!

Cảm giác như anh đang muốn nói: “Anh có đẹp trai không? Anh có đẹp trai không?”

Cố Vân Tịch: “...”

Cảm giác vừa cạn lời, vừa buồn cười!

Trong lòng cô cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, vì chắc chắn Lục Hạo Đình biết Hoắc Tùng Dã đến trêu chọc cô, nên mới cố ý đánh anh ta như vậy.

Đến trưa, chạy bộ và ăn sáng xong, Lục Hạo Đình tiếp tục đánh Hoắc Tùng Dã. Sau đó là các bài tập hành quân, huấn luyện viên giải thích và yêu cầu mọi người tiếp tục huấn luyện cho hết buổi sáng.

Hôm nay là ngày đầu tiên, các bài tập không nhiều, đến khoảng 10:30, huấn luyện viên cho mọi người đi học lý thuyết.

Sau buổi sáng, Hoắc Tùng Dã đã nổi tiếng trong đám sinh viên!

Trong giờ nghỉ, hầu hết mọi người đều bàn tán về tổng huấn luyện viên, người đã đánh Hoắc Tùng Dã rất thê thảm!

“Đầu heo”, giờ trở thành biệt danh mới của Hoắc Tùng Dã!

Quả thật không thể quên!

Buổi chiều vẫn có lớp học, 3 giờ bắt đầu huấn luyện ngoài thao trường, buổi tối tiếp tục học lý thuyết.

Đây là ngày đầu tiên, tất cả mọi người đều rất mệt, 8 giờ tối, mọi người quan về ký túc xá nghỉ ngơi.

Sau khi nghỉ ngơi, Cố Vân Tịch liền nhận được tin nhắn từ Lục Hạo Đình.

“Ra sau khu rừng nhỏ!”

Cố vân Tịch khựng lại!

Khu rừng nhỏ!

Khụ khụ!

Cô cầm đồ, nhân lúc mọi người không chú ý, liền đi về phía sau khu rừng nhỏ.

Bây giờ là ban đêm, lại là ngày đầu tiên, mọi người chưa quen, hơn nữa đều mặc đồ rằn ri, chẳng ai để ý ai cả.

Cố Vân Tịch nhanh chóng đi vào khu rừng nhỏ, tìm một lúc cũng tìm thấy một chỗ khuất, xe của Lục Hạo Đình đậu ở đó.

Trong rừng yên tĩnh, không có ai, Cố Vân Tịch mở hệ thống thần y, xác định xung quanh không có ai, cũng không có CCTV, cô yên tâm đi đến.

Cô mở cửa xe lên xe, ai ngờ vừa lên xe, một người đàn ông kéo cô xuống, đè cô ở ghế sau, rồi cơ thể cao lớn của anh áp xuống, đôi môi nóng bỏng lập tức chặn miệng cô.

“Ưm…”

Lục Hạo Đình dừng một tay mạnh mẽ giữ hai tay của Cố Vân Tịch lên đầu, tay kia luồn vào áo cô, từ bụng dưới đưa lên.

Cô gái vốn rất nhu mì, không phản kháng, nhưng dù vậy, sự tức giận trong lòng anh vẫn không thể nguôi.

Anh biết cô rất giỏi, một khi người khác phát hiện ra, chắc chắn sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cô!

Nhưng ngay ngày đầu tiên ở trường, cô đã bị người ta nhận làm bạn gái, còn không biết sống chết chạy đến tìm anh để anh chăm sóc.

Có thể thấy sau đó sẽ có bao nhiêu người nhắm vào cô!

Anh rất tức giận!

Rất tức giận… vô cùng… ghen!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.