Cuộc đời của mỗi người đều là một câu chuyện riêng.
Ngay cả Lục Hạo Đình, người sinh ra trong gia đình quyền quý, cũng không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Khi còn nhỏ, anh cũng đã trải qua không ít biến cố.
Lý do anh luôn bảo vệ, trân trọng và yêu thương Cố Vân Tịch ở thôn Thanh Thủy không phải là vô cớ.
Sau này, khi cả hai tổ chức hôn lễ tại quê nhà ở thôn Thanh Thủy, ba anh cũng đã biết chuyện và đồng ý cho anh kết hôn – tất cả đều có lý do.
Ngay từ đầu, điều anh mong muốn chỉ đơn giản là tìm được một cô gái có chung chí hướng với mình.
Không có ba mẹ yêu thương thì sao?
Chúng ta sẽ tự cố gắng, tự thành công, và tự yêu thương chính mình.
Cố Vân Tịch không có ai che chở, nên anh sẽ yêu thương cô. Anh muốn dành cho cô tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này.
Trước đây, Vân Tịch từng từ chối sự nuông chiều của anh, nhưng bây giờ, cô ấy đã mở lòng và chấp nhận ở bên anh, toàn tâm toàn ý hướng về anh. Cảm giác đồng cảm, gắn kết giữa hai tâm hồn khiến lồng ngực trống trải của Lục Hạo Đình bỗng chốc được lấp đầy.
Anh thực sự muốn dồn hết sức lực để yêu thương cô gái này, nhưng đáng tiếc, thực tế không cho phép.
Càng hôn, cơ thể anh càng nóng rực, cảm xúc dâng trào đến mức mất kiểm soát. Khi thấy quần áo mình dần bị cởi ra, Cố Vân Tịch vội vàng ngăn anh lại.
"Không... không được đâu, anh Hạo Đình, đây là trường học..."
"Ngoan nào! Ở đây không có ai cả, yên tâm đi. Anh sẽ không để ai phát hiện ra em đâu. Nghe lời anh nhé!"
Lúc này, Lục Hạo Đình đang chìm đắm trong cảm xúc khi nghe cô gái nhỏ của mình tỏ tình, sao có thể để cô rời đi dễ dàng?
Cố Vân Tịch có chút bất đắc dĩ. Nhìn anh bối rối như vậy, cô cũng không nỡ đẩy anh ra. Sau khi xác định xung quanh không có ai, cô mới yên tâm.
Thôi được rồi, ai bảo cô cưng chiều người đàn ông này làm gì!
Nhiệt độ trong xe ngày càng cao. Chẳng mấy chốc, Lục Hạo Đình đã đạt đến cực hạn của cảm xúc…
…
Trong xe không bật đèn, nhưng dưới ánh trăng, hai người vẫn có thể nhìn thấy nhau rất rõ.
Cố Vân Tịch vội vàng chỉnh lại quần áo. Dù có chút tiếc nuối, nhưng Lục Hạo Đình vẫn nhớ ra đây là trường học, không thể để cô về quá muộn.
Anh giúp cô chỉnh lại quần áo, vuốt tóc cô gọn gàng, rồi lấy từ bên cạnh ra một túi đồ ăn vặt.
"Đây, anh mua trong siêu thị gần đây, toàn là những món em thích. Mang về đi. Nếu có ai hỏi, em cứ nói là đi siêu thị mua đồ, rồi chia một ít cho họ."
Cố Vân Tịch nhìn túi đồ lớn, trừng mắt lườm anh:
"Anh tính toán sẵn hết rồi đúng không? Từ đầu đã định ‘bẫy’ em ở lại đây chứ gì?"
Lục Hạo Đình sờ cằm, cười vừa gian xảo vừa vô tội.
"Vợ à, chúng ta kết hôn rồi mà! Ngày mai anh bận việc, không thể gặp em được!"
Cố Vân Tịch: "..."
Nhìn dáng vẻ đáng thương của anh, cô không nhịn được bật cười, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi anh.
"Được rồi! Chúng ta đều học trong trường này mà, sau này anh có thời gian thì cứ nhắn tin cho em. Em cam đoan sẽ đến gặp anh, được chưa?"
Đôi mắt Lục Hạo Đình sáng lên: "Thật sao?"
"Đương nhiên! Người đàn ông của em, tất nhiên em phải cưng chiều rồi!"
Nghe vậy, trái tim Lục Hạo Đình như được rót mật, ngọt ngào vô cùng!
Sau khi chỉnh trang lại mọi thứ, Cố Vân Tịch mang theo túi đồ ăn vặt, hôn nhẹ lên má anh rồi vẫy tay chào tạm biệt.
"Trễ rồi, em về đây nhé! Em nhớ hết đường đi trong trường, yên tâm đi. Với thân thủ của em, sẽ không ai phát hiện đâu. Sau này cứ tìm em nhé, đi đây!"
Nhìn bóng lưng cô gái nhỏ rời đi, Lục Hạo Đình bật cười đầy mãn nguyện.
Cô gái của anh, quả nhiên rất khác biệt!
Không hề giả bộ kiêu ngạo hay e dè.
Ban đầu, anh cứ nghĩ rằng vì đây là trường học, Vân Tịch sẽ xấu hổ mà giữ khoảng cách. Nhưng không ngờ, cô lại thẳng thắn bày tỏ tình cảm như vậy.
Thích là thích, nói rõ ràng, không che giấu!
Được người mình yêu thương cũng đáp lại tình cảm, với một người đàn ông mà nói, đây chính là điều hạnh phúc nhất.
Ngồi trong xe, Lục Hạo Đình ngắm nhìn không gian nhỏ hẹp xung quanh rồi bật cười vui vẻ.
Nghĩ lại, từ trước đến nay, anh luôn là người chững chạc, kiềm chế cảm xúc. Nhưng lần duy nhất anh điên cuồng và cố chấp chính là năm đó, khi ép Cố Vân Tịch kết hôn với mình.
Không ngờ rằng, cuối cùng lại đổi lấy một người vợ tuyệt vời như vậy.
Từ nhỏ, anh đã là niềm kiêu hãnh của gia tộc, luôn vượt xa bạn bè đồng trang lứa. Dù còn trẻ, nhưng trong suốt quãng đời đại học, anh chưa từng có những trải nghiệm như bao người khác.
Giờ đây, bất chợt anh lại nhớ đến những đôi tình nhân trẻ vụng trộm yêu đương trong khuôn viên trường.
Chỉ khác là... cô gái anh yêu chính là vợ anh, hợp pháp!
Trên giấy tờ của Cố Vân Tịch, đã ghi rõ ràng – "Đã kết hôn".
…
Cố Vân Tịch ôm túi đồ ăn vặt đầy ắp, đi qua con đường nhỏ bên rừng cây và rẽ vào một siêu thị gần đó.
Từ hướng này đi về ký túc xá, nếu có ai nhìn thấy, cũng sẽ chẳng nghi ngờ gì.
Về đến ký túc, mấy cô gái trong phòng vẫn đang ríu rít trò chuyện trong lúc rửa mặt.
Thấy Cố Vân Tịch trở về, Lý Tâm Đồng lập tức hỏi:
"Vân Tịch, cậu đi đâu mà về trễ thế? Bọn tớ vừa nhắc đến tổng huấn luyện viên đấy! Lúc đánh nhau trông anh ấy thật sự rất ngầu!"
Cố Vân Tịch: "..."
Mình vừa mới "ăn" tổng huấn luyện viên của mấy người xong đây này!
Cô mỉm cười, giơ túi đồ lên:
"À, tớ đi siêu thị mua chút đồ. Còn sớm mà, không có gì phải vội về cả."
Cô mở túi ra: "Xem có món nào các cậu thích không này!"
Lý Tâm Đồng không khách sáo, nhanh chóng lấy một món rồi tiếp tục buôn chuyện.
La Chu thì hơi ngại ngùng, không dám lấy. Đến khi Cố Vân Tịch đưa tận tay, cô mới đỏ mặt nhận và lí nhí cảm ơn.
Còn Phùng Thiến thì nhìn cô với ánh mắt đầy khinh thường.
Không sao cả. Dù sao, mình cũng chẳng chuẩn bị phần cho cô ta!
Lý Tâm Đồng vừa nhâm nhi đồ ăn vặt, vừa tiếp tục tám chuyện:
"Bọn tớ đang nói đến đâu rồi nhỉ? À đúng rồi! Lúc tổng huấn luyện viên ra tay đánh người, thực sự quá đẹp trai! Nhưng mà huấn luyện viên của chúng ta cũng rất nam tính nha! Giống như kiểu ‘chàng trai ấm áp’ ấy! Đáng yêu quá trời!"
Cố Vân Tịch: "..."
Lưu Tinh Trì… đáng yêu?!