Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 472: Chương 472




Thực ra, lúc này vẫn đang trong kỳ nghỉ hè, Học Viện Y cũng đang được nghỉ, đáng lý ra Đỗ Nhã Sanh phải đang tận hưởng kỳ nghỉ của mình. 

Nhưng vì cô ta là thành viên trong hội học sinh, trước đó, khi tân sinh đến báo danh, cô ta đã nhận nhiệm vụ tiếp đón. Về sau, khi biết Lục Hạo Đình là tổng huấn luyện viên cho đợt huấn luyện quân sự của tân sinh lần này. Cô ta càng không nỡ rời trường, gần như ngày nào cũng ở đó, mong có thể tình cờ gặp được anh.

Nghĩ đến người ba nuôi của Lương Thi Hàm phía sau kia…

Cố Vân Tịch khẽ cười!

Kiếp trước, cô cũng từng ra vào đại viện này rất nhiều lần. Đặc biệt là Đỗ Nhã Sanh này cứ quấn lấy Lục Hạo Đình, cô đương nhiên biết đôi chút.

Đỗ gia cũng được xem là gia tộc danh tiếng trong giới quân đội. 

Ông cụ Đỗ gia tuổi đã cao nhưng vẫn còn sống. Chỉ là bây giờ ông đã ít khi quan thiệp vào chuyện gia đình, chủ yếu là ở nhà an dưỡng tuổi già.

Nghe nói ông cụ Đỗ đang sống ở một nơi nào đó bên ngoài để dưỡng lão, còn người đứng đầu Đỗ gia hiện tại là ba của Đỗ Nhã Sanh, Đỗ Quốc Lương.

Ông ta làm việc ở Cục Giám sát, địa vị rất cao, thậm chí còn gần với vị trí Tổng đốc.

Nhưng dù địa vị cao đến đâu, Đỗ gia vẫn luôn bì Lục gia chèn ép.

Không còn cách nào khác, vì Tổng đốc là chú của Lục Hạo Đình!

Ông cụ Đỗ từng nắm quyền lực lớn, dù hiện tại đã lui về, nhưng ảnh hưởng vẫn còn. Đỗ Quốc Lương cũng rất tài giỏi, Đỗ gia được xem là có người thừa kế xứng đáng.

Hơn nữa, Đỗ Nhã Sanh còn có ba người anh trai. 

Anh cả và anh ba đều là những nhân tài xuất chúng trong thế hệ trẻ, sự nghiệp cũng phát triển rất tốt. Chỉ có anh hai là một kẻ ăn chơi lêu lổng.

Vì vậy, Đỗ gia vẫn là một thế lực đáng gờm trong giới hào môn ở thủ đô.

Cố Vân Tịch mỉm cười. Kiếp trước Đỗ Nhã Sanh không ít lần gây chuyện với cô. Lần này Đỗ gia còn mang theo một kẻ não tàn đến gây sự với cô, nếu cô không làm gì đó, chẳng phải quá thiệt thòi sao?

Cố Vân Tịch bước đến, định giả vờ vô tình đụng vào Đỗ Nhã Sanh, sau đó nói khích vài câu.

Kết quả, Cố Vân Tịch đã tính sai.

Nào cần cô cố ý đi tìm cô ta?

Cô còn chưa kịp ra tay, Đỗ Nhã Sanh đã nhìn thấy cô trước, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

“Cố Vân Tịch, mày còn dám lảng vảng ở trường à? Đúng là không biết xấu hổ!”

Cố Vân Tịch: “...”

Ánh mắt Cố Vân Tịch lạnh xuống, cô mỉm cười nói: “Tôi chỉ là bị người ta hại thôi, có gì mà phải xấu hổ chứ? Trong giới giải trí này, có ai mà không dùng thủ đoạn bẩn thỉu?”

“Hết cách, người đâm sau lưng tôi là Lương Thi Hàm, sau lưng cô ta còn có người chống lưng, nghe nói rất lợi hại nữa. Tôi đâu nhất thời chưa nghĩ ra cách đối phó thôi!”

Khi nhắc đến Lương Thi Hàm, ánh mắt Đỗ Nhã Sanh thoáng hiện vẻ khinh thường. Cô ta cũng từng nghe đến cái tên này, chỉ là một minh tinh mà thôi.

“Mày nói Lương Thi Hàm hại mày sao? Sao cô ta không hại ai khác mà phải hại mày? Đừng có ngụy biện cho sự ngu ngốc của mình rồi đổ lỗi cho người khác!”

Cố Vân Tịch cười đáp: “Ý của học tỷ là nếu bây giờ tôi tát học tỷ một cái, học tỷ cũng không trách tôi mà sẽ tự kiểm điểm bản thân đúng không? Dù sao, nếu tôi không đánh người khác mà lại đánh học tỷ, vậy chắc chắn là học tỷ có vấn đề, đúng không?”

“Cô…!” Đỗ Nhã Sanh tức giận quát: “Miệng lưỡi sắc bén!”

Cố Vân Tịch cười: “Cảm ơn đã khen, tôi cũng thấy mình nói chuyện khá tốt đấy!”

Đỗ Nhã Sanh: “...”

Cố Vân Tịch cười nói: “Con người sống một đời cũng chẳng dễ dàng gì. Trong xã hội này, muốn sống tốt thật quá khó, tôi đã rất cố gắng rồi, nhưng tiếc là vẫn không bằng người khác có chỗ dựa vững chắc. Dù có chỗ dựa cũng không thể sánh bằng có một thế lực mạnh mẽ phía sau.”

“Như Lương Thi Hàm ấy, thật ra tôi chưa từng đắc tội gì với cô ta, thậm chí còn chưa gặp mặt bao giờ. Nhưng cô ta lại cứ không vừa mắt tôi, đi khắp nơi thuê thủy quân bôi nhọ tôi. Chắc cô ta không biết tôi đang học trường quân đội, nếu không thì đã chẳng tung ra mất tin đồn ngớ ngẩn như vậy.”

Cố Vân Tịch thở dài, vẻ mặt đầy bất lực. 

“Dù tôi có tức giận thì cũng đành chịu, ai bảo người ta có chỗ dựa vững chắc chứ! Nghe nói đâu, chỗ dựa của cô ta rất mạnh, chính là ba nuôi của cô ta đấy!”

“Còn nghe nói, ba nuôi cô ta khác với mấy kiểu ba nuôi khác trong giới giải trí. Ông ta nhận nuôi cô ta từ nhỏ, gần như không khác gì ba ruột. Lương Thi Hàm mới mười mấy tuổi đã vào Showbiz, nhờ vào thế lực của ba nuôi mà có được vô số tài nguyên, giúp cô ta nổi tiếng như bây giờ.” 

Cố Vân Tịch lại thở dài: “Tôi đã tốn rất nhiều công sức mới nghe ngóng được chuyện này. Nghe nói bà nuôi của Lương Thi Hàm rất quyền lực, là một nhân vật tầm cỡ, họ Đỗ, làm việc ở Cục Giám sát. Người ta còn khuyên tôi đừng tìm hiểu nữa, chỉ cần nhớ kỹ rằng Lương Thi hàm không phải người dễ động vào là được.”

“Ôi… Cục giám sát đấy! Đây là cơ quan quyền lực, nghe nói ba nuôi của Lương Thi Hàm cưng chiều cô ta lắm, yêu thương như con gái ruột vậy. Rất nhiều người đồn đoán, có lẽ nhà ông ta không có con gái nên mới cưng chiều đứa con gái nuôi đến mức này!”

“Còn có người nói, giới thượng lưu phức tạp lắm! Gọi là con gái nuôi thôi, chứ ai biết được, có khi lại là con gái riêng cũng nên. Bề ngoài thì giữ danh phận, tiện cho việc chiều chuộng mà thôi.”

Càng nói, sắc mặt Đỗ Nhã Sanh càng khó coi, cô ta tức giận quát: “Mày im ngay cho tao! Mày đang nói nhảm cái gì thế hả?”

Họ Đỗ, làm việc ở Cục giám sát, lại còn là ba nuôi?

Chẳng phải… chính là ba cô ta sao?

Lương Thi Hàm?

Đúng rồi!

Cô ta nhớ lại rồi, trước đây, trong một buổi tiệc, quả thật có nghe qua cái tên này. Nghe nói Lương Thi Hàm từ nhỏ đã được nhận nuôi, còn được chiều chuộng lên tận trời.

Mỗi lần ba nuôi đi công tác về, việc đầu tiên là đến thăm Lương Thi Hàm, mang về rất nhiều quà cáp, chiều cô ta như công chúa!

Thực sự không khác gì con gái ruột!

Nhiều người còn đồn, có khi Lương Thi Hàm kia chính là con gái riêng của ba nuôi đấy!

Vị ba nuôi ấy, họ Đỗ, tên Đỗ Quốc Lương!

Chính là ba cô ta!”

Lúc ấy cô ta rất tức giận, mắng những người hay tám chuyện kia. Sau đó về nhà hỏi ba cô ta, ba cô ta nói đó chỉ là một người bạn cũ. Ông ấy nói, đó chỉ là lời nói đùa của đứa bé khi nhìn thấy ông ấy mà thôi, một đứa bé thôi, ông ấy cũng không để trong lòng.

Ba cô ta còn giải thích thêm, chắc là minh tinh nhỏ nào đó muốn dựa vào quan hệ của ông ấy để thăng tiến, trong giới giải trí đầy rẫy người toan tính như vậy.

Nghe thế, cô ta cũng hiểu ngay.

Ba cô ta quyền cao chức trọng, những kẻ không biết xấu hổ tất nhiên muốn bám víu vào. Nếu có dính đến Đỗ gia, sự nghiệp sẽ thăng hoa ngay.

Bị Đỗ Nhã Sanh quát vào mặt, Cố Vân Tịch bị dọa, vẻ mặt cô tôi nói: “

“Chị hét với tôi làm gì? Tôi chỉ nghe người trong giới nói thôi mà. Hơn nữa, toàn là những người có tiếng nói trong giới, tôi phải tốn rất nhiều công sức mới biết được đấy.”

“Lương Thi Hàm được cưng chiều thế nào, ba nuôi cô ta yêu thương ra sao, ai mà không biết chứ! Những bộ phim truyền hình mà cô ta đóng đều là nhờ ba nuôi cô ta tìm cho. Ông ta còn thuê cả ekip giúp đỡ, phục vụ cô ta như công chúa luôn!”

“Haiz… nhìn lại chúng ta đi, học ở trường quân đội, nghe thì oai đấy, nhưng con gái mà, phải phơi nắng phơi gió, khổ sở biết bao nhiêu!”

Đỗ Nhã Sanh tức đến phát run: “Câm miệng! Cố Vân Tịch, tao nói cho mày biết, nếu mày còn nói nhăng nói cuội nữa, tao cho mày đẹp mặt.”

Cố Vân Tịch tỏ vẻ khó hiểu nhìn cô ta: “Chị bị làm sao vậy? Tôi đâu có nói chị, chị kích động làm cái gì? Ai cũng biết chị hay khinh thường người khác, nhưng dù Lương Thi Hàm có là con gái riêng đi chăng nữa, cô ta cũng đâu có tranh ba với chị đâu. Chị bày ra bộ dạng này cho ai xem?”

Cố Vân Tịch hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.

Đỗ Nhã Sanh tức đến thở không ra hơi!

Cưng chiều?

Con gái riêng?

Sao có thể?

Đỗ Nhã Sanh không để ý đến cái gì nữa, lập tức chạy về nhà.

Vừa xông vào nhà, liền gọi lớn: “Mẹ…”

Biệt thự Đỗ gia vô cùng rộng lớn, là một tòa nhà ba tầng đồ sộ, phía sau sân còn có một tòa nhà ba tầng nữa, đây là nhà của bọn họ trong đại viện quân đội.

Tượng trưng cho địa vị cao quý của Đỗ gia.

Đỗ Nhã Sanh lớn lên ở đây từ nhỏ. Phòng khách được trang trí xa hoa, nhưng khi bước vào, cô ta không thấy mẹ mình đâu, lập tức chạy ra sân sau.

“Mẹ… Mẹ… Mẹ ở đâu? Mẹ…”

Sân sau được trồng nhiều loài hoa quý, hai bên là dãy hành lang uốn lượn, ở giữa còn có con đường nhỏ lát đá cuội.

Hòn non bộ, ao cá… mọi thứ đều có đủ, tất cả toát lên vẻ xa hoa và đẳng cấp.

Dù trong vườn ngập tràn những loài hoa nổi tiếng, nhưng toàn bộ khung cảnh lại thiếu đi nét thanh tao. Ngược lại, nó giống như chắp vá những vật phẩm đắt tiền, cố gắng tạo ra cảm giác sang trọng, lại có phần phô trương, thiếu tự nhiên.

Mẹ của Đỗ Nhã Sanh đang đứng tưới hoa trong vườn.

Người phụ nữ bên cạnh hoa, vốn dĩ sẽ mang đến cảm giác dịu dàng, tao nhã, tạo nên hình ảnh một quý bà thanh lịch.

Nhưng thực tế bà không hề thích những loại hoa cỏ này. Vì để có chung chủ đề với những quý phu nhân khác và để tiện thể hiện sự cao quý của mình, bà ta vẫn thỉnh thoảng ra vườn tưới hoa, duy trì hình tượng đó.

“Mẹ!” Cuối cùng Đỗ Nhã Sanh cũng tìm thấy mẹ mình. Thấy bà ta đang tưới hoa, sắc mặt cô lập tức sa sầm, giọng nói đầy lo lắng: “Đến nước này rồi mà sao mẹ vẫn còn nhàn nhã tưới hoa được chứ?”

Mẹ Đỗ Nhã Sanh quay đầu lại, khuôn mặt lộ ra vẻ mạnh mẽ pha lẫn chút cay nghiệt, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh một quý bà dịu dàng đang tưới hoa.

“Có chuyện gì thế?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.