Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 524: Chương 524




Ban đầu, Thẩm Hương Lan cứ tưởng Cố Vân Tịch chẳng qua chỉ là một minh tinh nhỏ vô danh, xuất thân từ nông thôn. Người như thế, hoặc là thô lỗ không biết điều, hoặc là nhút nhát tự ti, chẳng đáng để bận tâm. Nhưng bà ta không ngờ, Cố Vân Tịch lại hoàn toàn khác xa với những gì mình tưởng tượng.

Trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác khó chịu.

Thẩm Hương Lan dứt khoát tỏ rõ thái độ bắt bẻ, ngạo mạn quan sát Cố Vân Tịch từ đầu đến chân, ánh mắt soi mói, không chút kiêng nể.

Nhưng Cố Vân Tịch chẳng mảy may bận tâm. Bị nhìn chằm chằm vài lần cũng đâu có rụng miếng thịt nào. Với cô, mấy ánh mắt như thế không đáng để bận lòng.

Cô khẽ cười, giọng điềm nhiên: “Thẩm phu nhân tìm tôi, có chuyện gì sao?”

Thẩm Hương Lan nhếch môi, giọng mang theo chút khinh miệt: “Cô có biết tôi là ai không?”

Cố Vân Tịch gật đầu, khóe môi cong nhẹ: “Biết chứ.”

Thẩm Hương Lan thoáng khựng lại, có phần bất ngờ: “Cô... cô biết sao?”

Cố Vân Tịch cười nhạt: “Con dâu cả của Lục gia.”

Sắc mặt Thẩm Hương Lan lập tức sa sầm.

Ban đầu, bà ta còn tưởng rằng Cố Vân Tịch chẳng biết gì về mình, trong khi bản thân đã nắm rõ mọi thứ về đối phương. Vậy nên bà ta nghĩ hôm nay có thể dễ dàng kiểm soát cục diện.

Nhưng không ngờ, ngay từ đầu Cố Vân Tịch đã nhận ra bà ta.

“Ai nói cho cô biết?” Thẩm Hương Lan vội vàng hỏi, nhưng trong lòng đã lờ mờ đoán được, chắc chắn là Lục Hạo Đình.

Nghĩ đến đây, sắc mặt bà ta chợt tái đi.

Lục Hạo Đình đã nói đến mức nào?

Nó có nói cho Cố Vân Tịch biết bà ta chỉ là mẹ kế của nó không?

Thẩm Hương Lan trước nay luôn để ý đến thân phận của mình. Chỉ một câu nói đơn giản của Cố Vân Tịch đã khiến bà ta cảm thấy thế chủ động đang dần tuột khỏi tay.

Lúc này, Cố Vân Tịch vẫn điềm nhiên ngồi đó, nụ cười nhàn nhạt trên môi: “Anh Hạo Đình nói với tôi.”

Sắc mặt Thẩm Hương Lan càng lúc càng khó coi. Cơn giận đối với Lục Hạo Đình lại càng dâng cao.

Cố Vân Tịch chẳng qua chỉ là người phụ nữ nó bao nuôi bên ngoài, thế mà nó lại tiết lộ thân phận của bà ta với cô ta ư?

Thật quá đáng!

Lồng ngực Thẩm Hương Lan phập phồng vì tức giận. Bao nhiêu sự chuẩn bị từ trước phút chốc đổ sông đổ bể, khiến bà ta có chút bối rối.

Nhưng bao nhiêu năm lăn lộn trong Lục gia, bà ta đâu phải hạng dễ bị đánh gục. Rất nhanh, Thẩm Hương Lan lấy lại bình tĩnh, đè nén lửa giận trong lòng xuống.

Bà ta nhìn Cố Vân Tịch, giọng điệu trấn định trở lại: “Nếu đã biết tôi là ai, vậy... ra giá đi.”

Cố Vân Tịch suýt bật cười: “Ra giá gì cơ?”

Thẩm Hương Lan lạnh giọng: “Đừng có giả ngây giả ngô nữa. Bao nhiêu tiền thì cô mới chịu rời khỏi Hạo Đình?”

Cố Vân Tịch cảm thấy buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên đáp: “Tôi ở bên anh ấy không phải vì tiền.”

Những lời này vào tai Thẩm Hương Lan lại chẳng khác nào một trò cười.

Bà ta khẽ nhếch môi, cười đầy khinh bỉ: “Không phải vì tiền?”

Thẩm Hương Lan đưa mắt nhìn quanh căn phòng một lượt, ánh mắt lướt qua từng chi tiết bài trí xa hoa. Cuối cùng, bà ta quay lại nhìn Cố Vân Tịch, giọng điệu tràn đầy mỉa mai:

“Cô nói không phải vì tiền? Vậy cô vì cái gì? Cô thử nhìn xem nơi này đi! Ở khu vực đắt đỏ thế này, không gian rộng lớn, trang hoàng sang trọng, lại còn có bao nhiêu người hầu kẻ hạ. Tất cả những thứ này đều cần tiền!”

“Cô chỉ là một tiểu minh tinh từ nông thôn lên, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Chút cát-sê còm cõi của cô, e là còn chẳng đủ để mua quần áo, trang sức nữa là!”

Nói đến đây, bà ta hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tràn đầy khinh miệt: “Tôi không muốn phí lời với cô nữa. Cố Vân Tịch, cô đừng hòng bước chân vào cửa Lục gia. Hạo Đình là trưởng tôn của nhà chúng tôi, vợ nó trong tương lai nhất định phải là danh môn khuê tú, môn đăng hộ đối. Còn cô? Cô không xứng!”

“Nếu bây giờ nó còn chưa chán cô, tôi khuyên cô nên biết điều mà nhận lấy một khoản tiền rồi rời đi. Nếu không...” Bà ta cười lạnh, giọng điệu đầy đe dọa. “Đừng trách tôi không khách khí!”

Cố Vân Tịch vẫn điềm nhiên lắng nghe, chẳng hề nao núng trước những lời sắc bén đó. Đợi Thẩm Hương Lan nói xong, cô chỉ nhàn nhạt cười, chậm rãi hỏi: “Bà có thể quyết định chuyện hôn nhân của anh ấy sao?”

Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến sắc mặt Thẩm Hương Lan đột nhiên biến đổi.

Lời này, so với những câu mỉa mai của bà ta trước đó, lại càng có sức nặng hơn gấp bội, bởi vì nó đã đánh thẳng vào điểm yếu chí mạng của Thẩm Hương Lan.

Bà ta chỉ là mẹ kế, căn bản không có quyền can thiệp vào cuộc đời của Lục Hạo Đình.

Dù trong lòng căm ghét đứa con riêng này đến tận xương tủy, dù lúc nào cũng muốn đè bẹp anh để nâng con trai ruột của mình lên, nhưng sự thật vẫn là: Bà ta chẳng thể làm gì được.

Ngay cả chuyện hôn nhân của con trai ruột, sau này cũng chưa chắc đến lượt bà ta quyết định. Chỉ cần lão gia tử và lão thái thái của Lục gia còn tại thế, người nắm quyền trong nhà mãi mãi chỉ có một, là bọn họ, chứ không phải bà ta!

Trong phút chốc, quai hàm Thẩm Hương Lan cứng lại, cơ mặt không ngừng co giật.

Quả nhiên…

Lục Hạo Đình không chỉ nói với cô về thân phận của bà ta, mà ngay cả chuyện bà ta chỉ là mẹ kế cũng không giấu diếm. Hơn nữa, anh còn thẳng thừng tuyên bố: chuyện hôn nhân của anh, bà ta không có tư cách can thiệp.

Đây quả thực là một sự sỉ nhục đối với Thẩm Hương Lan.

Bà ta gần như có thể tưởng tượng ra, khi Lục Hạo Đình nói những lời này với Cố Vân Tịch, anh đã khinh thường đến mức nào.

Nếu không có sự hậu thuẫn của Lục Hạo Đình, sao Cố Vân Tịch dám có thái độ như vậy với bà ta?

Nhưng Cố Vân Tịch chẳng hề có chút thiện cảm nào với Thẩm Hương Lan. Người phụ nữ này quá mức tự tin, cứ như thể chỉ vì có thân phận mẹ kế của Lục Hạo Đình thì có quyền nhúng tay vào mọi chuyện của anh vậy. Nếu là người khác, đứng trước địa vị của Lục Hạo Đình, chắc chắn sẽ hiểu rõ có những chuyện can thiệp vào cũng chẳng ích gì. Nhưng bà ta thì ngược lại, hết lần này đến lần khác xen vào một cách quá đáng.

Kiếp trước, người đàn bà này cũng ngang ngược như thế, không biết điều như thế. Nếu Cố Vân Tịch còn khách khí với bà ta, vậy cô cũng không còn là Cố Vân Tịch nữa!

Cô chưa bao giờ là người dễ bị bắt nạt!

Cố Vân Tịch cong môi cười nhạt, giọng điệu thong thả: “Sao Dì không nói gì? Xem ra, chuyện hôn nhân của anh Hạo Đình, dì không quyết định được rồi? Vậy thì mời về cho!”

“Cô…” Thẩm Hương Lan tức đến mức trán nổi gân xanh. Những năm qua, bà ta chịu bao nhiêu ấm ức trong vòng giao thiệp của đám quý phu nhân, nhẫn nhịn cũng thôi đi. Nhưng bây giờ, một con hát không có địa vị gì lại dám nói chuyện với bà ta theo kiểu này?

Chuyện này, bà ta tuyệt đối không thể chấp nhận!

Thẩm Hương Lan giận dữ đứng bật dậy, nghiến răng nói: “Cố Vân Tịch, cô thật to gan! Cô có biết tôi là ai không? Cũng dám nói chuyện với tôi như thế này à?”

Cố Vân Tịch vẫn cười nhạt: “Tôi biết bà là ai. Nhưng tính tôi trước giờ không tốt lắm, đối với những kẻ có ác ý với mình, tôi chưa bao giờ khách khí.”

Cô dừng một chút, sau đó bình thản nói tiếp: “Tôi hiểu rất rõ tình hình của Lục gia. Bà cứ yên phận làm con dâu trưởng của mình đi, còn chuyện giữa tôi và anh Hạo Đình, bà tốt nhất đừng nhúng tay vào. Dù có quản, cũng chẳng ai nghe đâu. Nếu bà cứ cố tình xen vào, chọc tôi bực mình, thì đối với bà chẳng có lợi lộc gì đâu.”

“Cô…” Thẩm Hương Lan trợn to mắt, không thể tin được.

Cô… đang uy hiếp bà ta?

Cố Vân Tịch nhìn thẳng vào bà ta, đôi mắt đen láy sâu thẳm, không gợn sóng, nhưng lại khiến người khác lạnh sống lưng.

“Tôi chỉ đang nhắc nhở bà thôi. Lục Hạo Đình không phải con ruột của bà, địa vị của anh ấy trong Lục gia cũng không phải bà có thể kiểm soát được. Chuyện của chúng tôi, chúng tôi tự xử lý. Bà không nhúng tay vào thì mới là sáng suốt nhất. Nếu không…” Cố Vân Tịch nhẹ nhàng cười, nhưng giọng điệu lại lạnh lẽo đến thấu xương, “Đừng nói là tôi, ngay cả Lục Hạo Đình, cũng sẽ không tha cho bà đâu.”

“Bà nghĩ rằng anh ấy sẽ để yên cho bà nhúng tay vào chuyện của mình sao?”

Sắc mặt Thẩm Hương Lan lập tức tái nhợt.

Tính tình của Lục Hạo Đình, bà ta hiểu rõ. Anh đúng là kẻ không dễ chọc vào.

Nhưng bà ta có thể làm gì được?

Cũng chính vì anh là bảo bối của lão gia tử và lão thái thái, bà ta mới không thể để anh cứ buông thả như vậy. Nếu sau này xảy ra chuyện gì, lão gia tử và lão thái thái chắc chắn sẽ không trách anh mà chỉ trách bà ta – người làm “mẹ”.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hương Lan càng thêm kiên quyết.

Chuyện này, bà ta nhất định phải quản đến cùng!

Hít sâu một hơi, Thẩm Hương Lan cười lạnh, nghiến răng nói: “Tốt lắm! Giỏi lắm! Còn nhỏ tuổi mà đã không có giáo dưỡng, dám uy hiếp cả tôi!”

Bà ta nheo mắt, giọng điệu đầy mỉa mai: “Cô tưởng cô là ai? Tôi nói cho cô biết, chuyện này tôi nhất định sẽ quản! Đã cho cô mặt mũi mà cô không cần, còn cố bám lấy Hạo Đình không chịu buông. Sao? Muốn gả vào Lục gia sao?”

Thẩm Hương Lan cười nhạt, ánh mắt tràn đầy khinh thường: “Nhìn lại thân phận ti tiện của mình đi! Một con hát thấp kém như cô mà cũng mơ tưởng bước vào cửa Lục gia sao?”

Lần này, bà ta thực sự tức giận đến mất kiểm soát. Càng nghĩ, càng cảm thấy bị sỉ nhục. Một kẻ mà bà ta chẳng thèm để vào mắt lại dám lớn lối trước mặt bà ta như vậy!

Cố Vân Tịch vẫn điềm nhiên, khóe miệng cong lên một nụ cười băng lãnh:“Tôi không đủ tư cách vào Lục gia sao? Vậy còn dì thì sao?”

Sắc mặt Thẩm Hương Lan lập tức tái mét, sau đó, cơn giận ngút trời bùng lên.

Bà ta nghiến răng nghiến lợi, cả người run rẩy, đến mức ngay cả lời nói cũng lắp bắp:

“Cô… cô… Đồ nha đầu đáng chết! Cô thật to gan!”

Nói rồi, bà ta giơ tay định tát Cố Vân Tịch.

Nhưng Cố Vân Tịch chỉ lạnh lùng cười một tiếng, nhanh như chớp bắt lấy cổ tay bà ta.

Cô cúi mắt, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại tràn đầy áp lực: “Trước khi coi thường tôi, bà nên suy nghĩ kỹ một chút. Nếu không đủ tư cách đứng trước mặt tôi mà ra vẻ bề trên, thì đừng diễn trò nữa. Tôi không chấp nhận đâu.”

Dứt lời, Cố Vân Tịch hất mạnh tay Thẩm Hương Lan ra.

Cú hất này với cô chẳng là gì, nhưng với Thẩm Hương Lan lại đủ khiến bà ta lảo đảo mấy bước, phải nhờ tài xế đỡ mới miễn cưỡng đứng vững. Giày cao gót suýt nữa trẹo chân.

Bà ta tức giận đến mức mặt tím tái, tay run run chỉ vào Cố Vân Tịch, nghiến răng nói:

“Cô… Phản rồi! Thật sự phản rồi! Cố Vân Tịch, tôi xem cô có thể kiêu ngạo đến bao giờ!”

Nói xong, bà ta giận dữ cầm túi xách quay người bỏ đi. Tiếng giày cao gót gõ mạnh trên sàn nhà, từng bước nện xuống như dập tắt lửa giận trong lòng bà ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.