Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 532: Chương 532




Bà cụ Lục tỏ vẻ vô cùng bất mãn với thái độ của Lục lão gia tử đối với Lục Hạo Đình:

"Thận trọng, thận trọng! Ông lúc nào cũng chỉ biết thận trọng! Làm sao? Cháu của tôi càng ưu tú, chẳng lẽ cả đời này nó đều phải sống chỉ vì Lục gia?"

"Nó xuất sắc như vậy, dựa vào cái gì lại không thể ở bên cạnh người mình thích? Chẳng lẽ bắt nó cưới một người mà nó không yêu? Như vậy chẳng phải là quá thiệt thòi cho nó sao?"

Lục lão gia tử bị lời của bà làm cho nghẹn họng: "Tôi... Tôi nào có nói là không cho nó yêu ai đâu!"

"Vậy thì ông đừng xen vào!" bà cụ Lục trừng mắt nói. "Đình Đình còn trẻ, chỉ là đang yêu đương mà thôi, có gì mà ngạc nhiên?

"Ông đã nói nó là người thừa kế của Lục gia, tương lai mọi chuyện đều phải vì gia tộc mà suy xét. Nhưng nếu cả cuộc đời nó đã định sẵn là không thể làm điều mình muốn, vậy thì ít nhất ngay lúc này, khi nó còn trẻ, trách nhiệm vẫn chưa đè nặng lên vai, chẳng lẽ không thể để nó tận hưởng một chút tự do sao?"

"Hiện tại nó thích Cố Vân Tịch, sao ông biết tương lai nó nhất định sẽ cưới cô bé đó? Qua vài năm nữa, nếu như Cố Vân Tịch không đủ bản lĩnh, Đình Đình cũng đã trưởng thành hơn, nó tự nhiên sẽ không còn hứng thú với cô bé đó."

"Nhưng nếu đến lúc đó nó vẫn thích cô bé như bây giờ, vậy chứng tỏ cô gái này thực sự có năng lực. Một người có thể khiến cháu trai tôi yêu suốt nhiều năm như vậy, sao có thể là kẻ tầm thường? Tôi tin vào mắt nhìn người của Đình Đình!"

Lục lão gia tử im lặng hồi lâu.

Ông không thể phủ nhận rằng những lời vợ ông nói rất có lý. Nhưng mà...

"Tôi vẫn thấy không yên tâm. Tôi muốn gọi hỏi nó một chút!"

Dứt lời, Lục lão gia tử lập tức gọi điện cho Lục Hạo Đình.

Lúc này đã là nửa đêm.

Nhưng tại biệt thự Tĩnh Thủy Loan, Lục Hạo Đình và Cố Vân Tịch vẫn chưa ngủ.

Trong phòng ngủ, trên chiếc giường mềm mại và thoải mái, Cố Vân Tịch đang bị Lục Hạo Đình tra tấn đến mức toàn thân mềm nhũn, khó mà chịu đựng nổi…

Cô muốn chạy trốn, nhưng tên hỗn đản kia lại không chịu buông tha, ép chặt lấy cô, khiến toàn thân mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào. Những tiếng rên khẽ ngọt ngào vô thức tràn ra từ bờ môi run rẩy.

Lục Hạo Đình nhìn người con gái yêu kiều dưới thân mình, trái tim cũng mềm nhũn theo.

Ban ngày, tiểu nha đầu này không được vui vẻ, anh cố ý tan làm sớm, mua thật nhiều hoa tươi. Sau đó, anh còn đến tận cửa hàng, chọn hơn ba mươi thỏi son đủ màu, mở từng cây một, bày ra trước mặt cô, dỗ dành thật lâu, mới khiến tâm trạng tiểu cô nương tốt hơn một chút.

Bọn họ coi như là tân hôn yến ương*, chỉ tiếc trước đây Vân Tịch luôn ở ký túc xá, đến gặp cô cũng phải tranh thủ thời gian.

*"Tân hôn yến ương" (新婚鸳鸯) có nghĩa là "đôi uyên ương mới cưới" hoặc "vợ chồng son".

Bây giờ, Vân Tịch có thể tự do ra ngoài làm việc, mỗi ngày đều ở trong biệt thự Tĩnh Thủy Loan, thời gian ở bên nhau cũng nhiều hơn.

Lục Hạo Đình cúi đầu, ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán, rồi dịu dàng vuốt những sợi tóc ướt mồ hôi ra sau tai. Anh nhìn cô, giọng nói khàn khàn, mang theo vài phần trầm thấp quyến rũ: "Thích không?"

Cố Vân Tịch khẽ mở to mắt, lúc này, toàn thân cô mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, ngay cả suy nghĩ cũng không nổi. Cả thế giới dường như đều bị hơi thở của anh chiếm trọn.

Trong đôi mắt mờ sương kia, chỉ còn lại hình bóng của anh.

Lục Hạo Đình trong lòng chấn động, cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng, khẽ hé mở vì hơi thở gấp gáp.

Tiểu nha đầu này thật quá ngọt ngào, khiến anh càng lúc càng chìm đắm, đến mức sủng cô thành nghiện. Đời này, có lẽ anh vĩnh viễn cũng không thể từ bỏ.

Anh đang cao hứng thì tiếng chuông điện thoại chói tai đột ngột vang lên, khiến Cố Vân Tịch giật bắn mình.

"Điện thoại!"

Cố Vân Tịch bị âm thanh này làm giật mình tỉnh táo hơn, vội vã giãy giụa muốn anh dừng lại để nghe máy.

Nhưng Lục Hạo Đình nào chịu buông tha? Lúc này bảo anh dừng lại, làm sao có thể?

Một tay anh cầm điện thoại, tay còn lại bịt chặt miệng nhỏ của cô, không hề có ý định dừng lại.

Cố Vân Tịch nhận ra ý đồ xấu xa của anh, lập tức trợn tròn mắt.

Bên kia, Lục Hạo Đình đã bắt máy: "Alo! Ông nội?"

"Alo, Hạo Đình à..."

Lục lão gia tử vốn định tra hỏi ngay lập tức, nhưng đột nhiên cảm thấy giọng của cháu trai mình có chút kỳ lạ.

Dù Lục Hạo Đình đã cố gắng để giọng nói nghe bình thường, nhưng tiếng thở gấp khe khẽ vẫn bị lão gia tử nghe được.

Ông cau mày: "Giờ này mà cháu còn đang huấn luyện sao?"

Ngoài lý do đó, lão gia tử thật sự không thể nghĩ ra cháu trai mình còn có thể đang làm gì khác!

Bên này, ngay khi Lục lão gia tử gọi điện tới, Cố Vân Tịch lập tức hoảng sợ, giãy dụa muốn Lục Hạo Đình dừng lại.

Nhưng tiểu cô nương dưới thân cứ càng phản kháng, Lục Hạo Đình liền càng không chịu buông tha. Đột nhiên, anh dùng sức mạnh hơn một chút.

Không hề có sự chuẩn bị, Cố Vân Tịch lập tức kêu lên một tiếng!

"Ưm...!"

Mặc dù miệng đã bị anh che lại, nhưng vẫn thoát ra một tiếng rên khe khẽ.

Bên kia điện thoại, Lục lão gia tử dường như cũng nghe được điều gì đó, lập tức nhíu mày:

"Còn có nữ binh?"

Lục Hạo Đình không trả lời, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Ông nội, người tìm con có chuyện gì?"

Lúc này, bà cụ Lục cũng đang áp tai vào nghe lén, tất cả âm thanh trong điện thoại đều lọt vào tai bà.

Bà thoáng ngẩn người, rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Ngay lập tức, bà giật lấy điện thoại từ tay Lục lão gia tử, cười hì hì nói lớn:

"Không có gì! Không có gì! Cháu cứ làm việc của cháu đi, không cần lo lắng!"

Nói xong, rụp một tiếng, trực tiếp cúp máy.

Lục lão gia tử tròn mắt, gấp gáp: "Bà làm gì vậy? Sao lại cúp? Tôi còn chưa hỏi xong!"

bà cụ Lục lườm ông một cái, hừ lạnh: "Hỏi cái gì mà hỏi? Ngày mai hỏi không được sao? Ông xem bây giờ là mấy giờ rồi? Lúc này còn gọi điện chất vấn, cháu trai của tôi tối nay có còn ngủ được nữa không?"

Lục lão gia tử nghẹn họng!

bà cụ Lục không thèm để ý đến ông, ôm chặt điện thoại vào lòng, không cho ông đoạt lại:

"Ngủ đi! Có chuyện gì thì để mai nói tiếp!"

Lục lão gia tử hết cách, đành phải ngoan ngoãn đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lục Hạo Đình đã dậy từ rất sớm. Anh chuẩn bị bữa sáng chu đáo cho Cố Vân Tịch, rồi mới rời khỏi nhà đi làm.

Khi Cố Vân Tịch tỉnh dậy, bên cạnh đã chẳng còn bóng dáng của anh.

Nhớ lại chuyện hỗn đản mà anh làm tối qua, cô cắn răng, nghiến lợi nói: "Tên khốn kiếp!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.