Lục lão gia tử thở dốc vì tức giận, hổn hển tìm kiếm cây gậy của mình. Ông muốn ngay lập tức đánh cho tên tiểu tử thúi này một trận ra trò!
Tức chết ông!
Cuối cùng cũng tìm được cây gậy, Lục lão gia tử cầm lên liền giáng thẳng xuống người Lục Hạo Đình. Bốp một tiếng, nhưng Lục Hạo Đình vẫn thản nhiên, nét mặt không đổi, thậm chí còn chẳng hề nhúc nhích!
Đánh một gậy xong, Lục lão gia tử lại thấy có chút đau lòng, nhưng bảo bỏ qua thì không cam tâm, còn không đánh tiếp thì cơn giận trong lòng chẳng thể nào tiêu tan. Do dự một lát, ông lại vung gậy, lần này nhằm thẳng vào đùi Lục Hạo Đình mà quật xuống.
Cây gậy va mạnh vào đôi ủng chiến anh đang mang.
Bịch!
"Thằng nhãi ranh! Lá gan con to lắm đúng không? Chuyện lớn như thế mà không thèm về bàn bạc với ông, rốt cuộc trong mắt con còn có ta hay không hả?"
"Con có biết vợ của con quan trọng với Lục gia đến mức nào không? Ai cho phép con tùy tiện cưới con bé đó hả?"
Bốp! Bốp! Bốp!
Lục lão gia tử không ngừng đánh, nhưng Lục Hạo Đình vẫn đứng thẳng tắp, hai chân không hề lay động.
Thấy ông nội thực sự nổi giận, Lục Hạo Đình bình tĩnh nói: "Con không hề tùy tiện, con rất nghiêm túc. Hơn nữa, lúc đó không kết hôn không được!"
Lục lão gia tử sững sờ: "Không kết hôn không được? Ý con là sao?"
Lục Hạo Đình thản nhiên đáp: "Hôm đó là sinh nhật con, Diệp Phồn và mọi người ở Giang Châu tổ chức tiệc chúc mừng. Con uống hơi nhiều, rồi nhân lúc có men rượu… liền khi dễ tiểu cô nương nhà người ta. Con đã chiếm tiện nghi của cô ấy, lẽ nào lại không chịu trách nhiệm?"
"Nói đi cũng phải nói lại, con thật lòng thích Vân Tịch! Nếu không chịu trách nhiệm, sau này cũng chẳng có mặt mũi mà… tiếp tục khi dễ nàng nữa!"
Lục lão gia tử: "..."
Lục Hạo Đình mặt không đỏ, hơi thở không loạn, cứ thế thừa nhận bản chất vô lại của mình.
Lục lão gia tử bị lời lẽ trơ trẽn của anh làm cho nghẹn họng, hoàn toàn cạn lời.
Nói gì thì nói, Lục lão gia tử vẫn là một người đàn ông có trách nhiệm. Trong mắt ông, người phụ nữ mình thích mà đã ngủ cùng người ta rồi thì đương nhiên phải chịu trách nhiệm.
Chỉ là thời thế bây giờ đã khác xưa, xã hội càng ngày càng cởi mở, mà thân phận của Lục Hạo Đình lại đặc biệt, nên vừa rồi ông mới tức giận bảo yêu đương thì được nhưng kết hôn thì không.
Nhưng giờ nghe anh nói vậy, Lục lão gia tử thực sự tức điên, cầm gậy đánh không chút nương tay!
Lần này không đánh vào ủng nữa, mà trực tiếp giáng xuống người Lục Hạo Đình.
"Thằng nhãi ranh! Đồ hỗn đản! Có phải con muốn chọc ta tức chết không hả?!"
Lục Hạo Đình vẫn không nhúc nhích, cứ đứng yên để ông đánh, ngay cả lông mày cũng không động, miệng thì vẫn tiếp tục lải nhải: "Ông nội, con cũng hết cách rồi! Khi đó uống hơi nhiều… Hơn nữa, con vốn đã sớm có ý định lấy cô ấy, chẳng qua nhân cơ hội say rượu lừa cô ấy về tay thôi. Giờ cưới cô ấy chẳng phải là con có trách nhiệm sao? Người không vui mừng mới lạ đó!"
"Con câm miệng ngay cho ta! Thằng nhãi thối tha!"
Lục lão gia tử tức đến mức lông mày cũng dựng ngược, gậy trong tay vẫn không ngừng giáng xuống.
Nhìn thấy bộ dạng đắc ý của đứa cháu trai miệng lưỡi trơn tru kia, Lục lão gia tử giận đến mức không có chỗ phát tiết, liền quát lớn: "Con nói con uống say, vậy sao con biết không phải là con bé đó câu dẫn con?"
Lục Hạo Đình liếc mắt, thản nhiên đáp: "Lúc đó con đâu có thật sự say, chỉ giả vờ say mà thôi. Nếu con đã muốn làm gì cô ấy, cô ấy có muốn chạy cũng chẳng chạy thoát."
"Ông nội, Vân Tịch xinh đẹp như vậy, lại còn là bạn gái của con. Con thích còn không hết, người nói xem, nếu con mà không có chút ý nghĩ nào với cô ấy, thì người phải lo lắng chính là người đấy. Người chắc chắn sẽ nghi ngờ giới tính của con đúng không?"
Lục lão gia tử: "..."
Ông tức đến mức vung gậy đánh thêm mấy cái, giận dữ mắng: "Con còn dám lắm lời với ta à?!"
"Ông nội, phông phải con đang ba hoa, con nói thật đấy. Người còn nhớ năm đó người theo đuổi bà không? Con nhớ rất rõ mà! Người cũng mượn men rượu, đem đem kéo lên giường, sau đó còn ra vẻ vô tội bảo rằng mình uống say, rồi vỗ ngực cam đoan sẽ chịu trách nhiệm. Cuối cùng, trong cùng một ngày, người trực tiếp kéo người ta đến cục dân chính lĩnh giấy kết hôn. Thế là thuận lợi cưới được bà!"
"Lúc đó, người còn tự hào kể với con, nói người chiếm được tiện nghi lớn thế nào, vừa lấy được vợ vừa kiếm bội, cảm thấy mình lời quá rồi! Ông nội, con đây chẳng phải là học theo người sao?"
"Con…" Lục lão gia tử tức đến mức suýt hộc máu, lần nữa vung gậy đánh mạnh.
Tức đến độ nói chuyện cũng không trôi chảy: "Ta… Ta… Con có thể so với ta sao? Năm đó bà con ưu tú thế nào chứ? Người theo đuổi bà ấy có thể xếp đầy cả con đường ở đế đô, ta cưới được bà ấy chính là nhờ ta lợi hại, đương nhiên phải tiên hạ thủ vi cường! Chúng ta khi đó là lưỡng tình tương duyệt!"
Lục Hạo Đình chẳng thèm để ý đến bộ dạng tức giận đến râu ria dựng ngược của ông, tiếp tục cười đắc ý: "Vậy thì con lợi hại hơn người rồi! Vân Tịch bị con giấu kỹ từ nhỏ, mười mấy tuổi cô ấy đã ở bên cạnh con, từ đầu đến cuối chỉ có thể là con! Những kẻ muốn theo đuổi cô ấy, con đều đánh cho chạy hết! Con đây chẳng phải là trò giỏi hơn thầy sao? Ông nội, người nên vui mừng mới đúng chứ!"
Lục lão gia tử: "..."
Ông thật sự tức đến mức muốn phát điên, trừ việc đánh anh ra, đã không biết nói gì nữa!
Đánh suốt nửa ngày, Lục lão gia tử cuối cùng cũng mệt, tức giận đến ném gậy sang một bên rồi ngồi phịch xuống ghế, thở hổn hển, trừng mắt nhìn Lục Hạo Đình: "Con giỏi lắm! Chuyện kết hôn lớn như vậy, còn phải thẩm tra chính trị, vậy mà con lại giấu cả ông, đến giấy kết hôn cũng lĩnh rồi! Hừ! Được, đi đi, cút đi!"
Sau một hồi tức giận mà chẳng thể làm gì được, Lục lão gia tử đành nghiến răng nói: "Đã như vậy thì mau chóng đưa nha đầu kia về đây. Sau này, ngoài thời gian đi học, liền theo bà con và mấy cô thím học tập. Đừng có dính dáng gì đến ngành giải trí nữa, nhanh chóng học cách làm chủ mẫu tương lai của Lục gia đi!"