Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 537: Chương 537




Lục lão gia tử thở hổn hển một lúc lâu, sau đó lớn tiếng quát: "Nói thì nghe hay lắm! Nhưng ta làm sao biết được con nói có thật hay không? Ta mặc kệ! Nếu nha đầu kia không đạt được yêu cầu của ta, ta tuyệt đối không đồng ý!"

Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của Lục lão gia tử thậm chí còn mang theo vài phần ngang ngược cố chấp.

Thật tức chết đi được!

Thật tức chết đi được!

Tên tiểu tử thối này lớn rồi, ngay cả chuyện hôn nhân đại sự cũng không thèm bàn bạc với ông, hoàn toàn không để lão già này vào mắt!

Đáng ghét!

Lục Hạo Đình dường như đã nhìn ra nguyên nhân khiến Lục lão gia tử nổi giận, nhưng không nói gì.

Một lúc lâu sau, Lục lão gia tử mới lạnh giọng hỏi: "Chuyện của Thẩm gia, có phải do con làm không?"

Ầm ĩ nãy giờ, cuối cùng ông cũng nhớ đến chuyện này.

Lục Hạo Đình thản nhiên đáp: "Phải ạ!"

Lục lão gia tử bật cười lạnh: "Hừ! Con cũng dứt khoát thật đấy!"

"Tại sao lại nhằm vào Thẩm gia? Chẳng lẽ chỉ vì muốn giúp Cố Vân Tịch hả giận?"

"Con là vì dân trừ hại!"

Lục lão gia tử: "..."

Lục Hạo Đình bình thản nói tiếp: "Cái xưởng của Thẩm gia là xưởng dược, chuyên sản xuất thuốc trị bệnh. Dược phẩm là thứ cứu người, vậy mà bọn họ dám làm giả! Đây chẳng phải đang đẩy người ta vào chỗ chết sao?"

"Hơn nữa, con cũng không cố ý chỉnh bọn họ, chỉ là nhắc nhở vài người đi kiểm tra một chút mà thôi. Nếu Thẩm gia không làm chuyện gì khuất tất, thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng bọn chúng gieo gió thì phải gặt bão! Loại xưởng tâm địa độc ác như vậy, đáng bị xử lý!"

Lục lão gia tử hừ lạnh, nghiêm giọng nói: "Nhưng con đừng quên, dù sao Thẩm gia cũng là nhà mẹ kế của mẹ con. Dù bà ấy chỉ là mẹ kế, nhưng bao năm qua, nó vẫn là mẹ của con. Con ra tay với Thẩm gia như vậy, bảo nó sau này còn biết giấu mặt vào đâu?"

"Có chuyện gì chẳng thể ngồi xuống mà bàn bạc với nhau hay sao? Nhất định phải dùng thủ đoạn cực đoan như thế ư?"

Lục Hạo Đình bình thản đáp:

"Ông nội, trước đó con đã nói rõ với bà ấy rồi. Nhưng bà ấy chẳng thèm nghe, lập tức đi gây khó dễ cho Vân Tịch. Nếu đã nói mà không có tác dụng, vậy còn gì để bàn nữa?"

"Con..." Lục lão gia tử nghẹn lời, không phản bác được.

"Dù sao nó cũng là mẹ kế của con, con cũng nên chừa cho nó chút thể diện. Bây giờ Thẩm gia bị con làm cho ra nông nỗi này, sau này làm sao nó còn đứng vững trong Lục gia? Hai người các con cứ đối đầu như vậy, sau này còn có thể chung sống hòa thuận được sao?"

Lục Hạo Đình giọng điệu vẫn không đổi: "Con không hề cố ý nhắm vào Thẩm gia. Bọn họ phạm sai lầm, phải chịu trừng phạt vốn là lẽ đương nhiên. Bao năm qua, Thẩm gia dựa vào quan hệ với Lục gia mà hưởng không biết bao nhiêu lợi ích. Giờ lại quên sạch rồi sao?"

"Lúc hưởng lợi thì chẳng ai nương tay, đều cho rằng đó là lẽ đương nhiên. Giờ phạm lỗi bị trừng phạt thì lại thấy ấm ức? Đã biết mình là con dâu trưởng của Lục gia, thì cũng phải biết suy nghĩ cho Lục gia một chút. Lục gia có thể nâng đỡ Thẩm gia, giúp bọn họ phất lên, nhưng đồng thời, Thẩm gia cũng có trách nhiệm bảo vệ danh dự của Lục gia."

"Nếu một ngày nào đó Thẩm gia suy tàn, mất mặt cũng là Lục gia. Người ta chắc chắn sẽ đồn rằng Lục gia dung túng bọn họ, để họ làm càn. Đến lúc đó, dì còn biết nói gì để biện minh đây?"

Lục lão gia tử: "..."

Lại không thể phản bác!

Lục Hạo Đình nhìn ông, ánh mắt kiên quyết, giọng điệu mạnh mẽ: "Ông nội, chính người đã nói con là người thừa kế tương lai của Lục gia. Vậy thì bây giờ, ít nhất con cũng xem như nửa gia chủ của Lục gia rồi! Nhưng lời con nói, bà ấy có chịu nghe lấy một câu nào không? Trong mắt bà ấy, con chẳng là gì cả, hoàn toàn không có chút kính trọng nào!"

"Con không chỉ là con riêng của bà ấy, mà còn là người kế thừa vị trí gia chủ Lục gia trong tương lai. Bà ấy hưởng hết tất cả quyền lợi mà Lục gia mang lại, lẽ nào không nên dành cho con sự tôn trọng xứng đáng với địa vị của con sao?"

"Con biết mẹ kế không dễ làm, nhưng địa vị của con trong Lục gia vốn không phải thứ bà ấy có thể can thiệp. Ai ai cũng biết con là bảo bối trong lòng ông và bà, mọi việc trong nhà đều do ông và bà quyết định."

"Cho dù tương lai con có chút trắc trở trong chuyện hôn nhân, người ngoài cũng chỉ châm chọc vài câu. Nhưng ông và bà thật sự sẽ trách bà ấy sao? Căn bản không phải lỗi của bà ấy!"

"Nhưng ông nhìn xem, bà ấy đang làm gì? Lúc nào cũng cảm thấy bản thân bị ủy khuất, bị xem thường, nhưng quay đi lại khinh thường Vân Tịch. Ở trong hoàn cảnh tốt như vậy mà không biết tận dụng để trưởng thành, ngược lại chỉ biết than trách, oán hận."

"Bà ấy căn bản không thật lòng quan tâm con. Cái gì mà sợ con bị một người phụ nữ làm diễn viên ảnh hưởng đến tiền đồ? Nghe thôi cũng đã thấy nực cười! Bản chất của bà ấy chính là muốn khống chế con! Không phải muốn tạo dựng hình tượng hoàn mỹ cho con, mà là muốn xây dựng hình tượng chính mình thành một người mẹ kế hoàn mỹ!"

"Bà ấy muốn con cưới một thiên kim hào môn, để bên ngoài nhìn vào đều khen bà ấy là mẹ kế hiền lành, rộng lượng, không chèn ép con riêng mà còn tìm cho con một cuộc hôn nhân tốt. Bà ấy muốn ông bà cũng vì thế mà khen ngợi, cảm kích bà ấy. Còn con có thích cô gái đó không? Có hạnh phúc hay không? Điều đó chưa bao giờ nằm trong suy nghĩ của bà ấy!"

"Bản chất của bà ấy là muốn kiểm soát con, chỉ là bà ấy không đủ khả năng, nên mới tức tối, trong lòng mới vặn vẹo!"

Lục lão gia tử tức giận quát lớn: "Được rồi! Con nói ít đi một chút!"

Khi nhớ đến con dâu trưởng, Lục lão gia tử không khỏi nhíu mày. Trong lòng ông cũng hiểu rõ, những lời Lục Hạo Đình nói không phải là hoàn toàn vô lý.

"Dù sao nó cũng không thể uy hiếp được con, chung quy vẫn là trưởng bối. Là mẹ Tiểu Vũ nuôi dạy con từ nhỏ, con nên khách khí với nó một chút, đừng quá cứng rắn như vậy!"

Thấy lời đã nói đủ, Lục Hạo Đình lập tức thuận theo: "Vâng!"

Lục lão gia tử: "..."

Ông trừng mắt nhìn anh, nhìn một lúc lâu, nhưng thực sự không biết nên nói gì nữa!

"Cút nhanh lên!"

Trước khi rời đi, Lục Hạo Đình chậm rãi nói: "Ông nội, chuyện con kết hôn, con không muốn nhắc tới với bất kỳ ai trong Lục gia, ngay cả bà cũng vậy. Tạm thời cứ giữ bí mật, con không muốn những kẻ vô duyên vô cớ đi gây phiền phức cho Vân Tịch."

Lục lão gia tử hừ lạnh: "Ai dám đi gây phiền phức cho nó?"

Lục Hạo Đình nhướng mày, cười nhạt: "Cháu trai của người trong đại viện này rất được hoan nghênh đấy! Không ít tiểu thư tự cao tự đại đều nhìn chằm chằm vào con. Nếu để họ biết chuyện này, chưa biết chừng lại tự cho mình là đúng mà đi tìm Vân Tịch gây chuyện."

Lục lão gia tử: "..."

"Cút ngay!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.