Sau khi chuẩn bị đầy đủ, ca phẫu thuật đầu tiên nhanh chóng được tiến hành. Giáo sư Tạ theo vào phòng mổ.
Những ca phẫu thuật này không phức tạp như của Cố Trầm, vì vậy sau sáu tiếng, ca đầu tiên kết thúc. Sau một khoảng thời gian điều chỉnh ngắn, ca thứ hai lại bắt đầu.
Khi ca đầu tiên hoàn thành, cơ thể Giáo sư Tạ đã bắt đầu không chịu nổi. La Vĩ Hồng vẫn chờ bên ngoài, lúc này Trần Học An cũng vừa tới. Thấy Giáo sư Tạ bước ra, anh vội vàng đỡ lấy ông.
"Hậu sinh khả úy! Hậu sinh khả úy!"
Để lại câu nói ấy, Giáo sư Tạ liền rời đi nghỉ ngơi.
Từ nửa đêm hôm qua đến hết cả ngày hôm nay, rồi lại tiếp tục phẫu thuật đến nửa đêm, tổng cộng năm ca phẫu thuật. Giữa chừng chỉ có vỏn vẹn hai tiếng để nghỉ ngơi. Khi Cố Vân Tịch bước ra khỏi phòng mổ, đầu óc cô đã quay cuồng, đôi chân lảo đảo, không vững.
Vừa ra đến cửa, cô đã thấy Lục Hạo Đình đứng đợi bên ngoài. Anh lập tức tiến lên đón lấy cô.
Thấy sắc mặt cô tái nhợt, vẻ mặt mệt mỏi đến mức không còn sức để nói, chỉ có thể yếu ớt dựa vào người anh, Lục Hạo Đình giật nảy mình!
Anh vội đỡ lấy cô, giúp cô đứng vững, sau đó quay sang La Vĩ Hồng, giọng đầy tức giận:
"Cô ấy là con người, không phải cái máy! Ông định bắt cô ấy kiệt sức đến chết với khối lượng công việc khủng khiếp này?"
Nhiệm vụ lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, anh cũng có vô số việc phải xử lý. Những nhiệm vụ tiếp theo còn đang chờ, có khi chính anh cũng phải tham gia.
Mấy ngày qua anh bận tối mắt, mãi đến tối hôm nay mới có thời gian tìm hiểu tình hình. Đến lúc hỏi thăm mới biết Cố Vân Tịch vẫn còn trong bệnh viện, vẫn đang làm phẫu thuật.
Anh vội vàng chạy đến, nhưng khi đến nơi, ca phẫu thuật cuối cùng mới bắt đầu. Anh đành đứng ngoài chờ, cho đến tận khi cô bước ra khỏi phòng mổ.
Nhìn bộ dạng kiệt sức của cô, La Vĩ Hồng cũng không tiện nói gì. Đối diện với cơn giận của Lục Hạo Đình, ông chỉ cười khổ:
"Không phải tôi không biết chừng mực đâu, chẳng qua thật sự không còn cách nào khác! Nhưng giờ mọi ca quan trọng nhất đã hoàn thành rồi. Mau đưa cô ấy về nghỉ ngơi đi! Chuyện còn lại để sau hãy tính."
Lục Hạo Đình cũng hiểu tình thế không cho phép chọn lựa, chỉ là lòng anh đau vì cô mà thôi. Nghe vậy, anh không nói thêm lời nào, trực tiếp bế cô rời khỏi bệnh viện.
Cố Vân Tịch mệt lả, vừa tựa vào vai anh đã ngủ thiếp đi.
Lần này, Lục Hạo Đình không để cô ở lại bệnh viện mà đưa thẳng về biệt thự Tĩnh Thủy Loan.
Cố Vân Tịch ngủ mê man suốt cả quãng đường. Anh bế cô lên lầu, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đánh thức cô dậy.
"Vân Tịch! Vân Tịch! Tỉnh dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp, được không?"
Lúc trưa cô chỉ ăn được một chút, bây giờ đã qua nửa đêm, nếu cứ ngủ như vậy mà không ăn gì, chắc chắn không ổn.
"Vân Tịch! Tỉnh dậy nào..."
"Ừm..."
Cố Vân Tịch khẽ rên một tiếng, nhưng mắt vẫn không mở ra.
"Nghe lời nào, Vân Tịch, ăn một chút đi, há miệng nào!"
Lục Hạo Đình lấy phần ăn khuya đã mua trên đường về. Những thứ khác cô có thể không muốn ăn cũng được, nhưng ít nhất phải uống một chút cháo.
Anh múc một thìa, đưa đến sát môi cô: "Nghe lời, há miệng!"
Cố Vân Tịch ngoan ngoãn hé miệng, nuốt xuống.
Anh tiếp tục đút cho cô thìa thứ hai.
Cứ như vậy, cô nhắm mắt lặng lẽ ăn được gần nửa bát, rồi cuối cùng không còn động tĩnh gì nữa.
Lục Hạo Đình bất đắc dĩ thở dài, chỉ còn cách bế cô vào phòng tắm, lau rửa cho cô rồi đặt cô lên giường nghỉ ngơi.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mệt đến mức này.
Liên tục thực hiện năm ca phẫu thuật lớn, mỗi ca đều đòi hỏi sự tập trung cao độ, tinh thần căng thẳng tột độ. Khó trách cô kiệt sức đến vậy. Nhìn cô như thế, lòng anh đau như cắt.
Cố Vân Tịch ngủ một mạch đến tận mười giờ sáng hôm sau mới tỉnh. Bụng đói đến mức sôi ùng ục.
Cô vừa mở mắt liền phát hiện Lục Hạo Đình vẫn ở bên cạnh. Anh tựa nửa người vào đầu giường, mắt chăm chú đọc tài liệu, còn một tay lại bị cô ôm vào trong ngực.
Cô chớp chớp mắt, giọng nói mềm mại, còn mang chút âm điệu lười nhác của người vừa tỉnh ngủ: "Anh Hạo Đình..."
Lục Hạo Đình quay đầu nhìn cô: "Tỉnh rồi?"
Cố Vân Tịch định ngồi dậy, nhưng Lục Hạo Đình thuận thế kéo cô vào lòng, giọng dịu dàng: "Thế nào? Đỡ hơn chút nào chưa?"
Cố Vân Tịch nhìn bản thân một lượt, cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ là cơ thể vẫn còn hơi rệu rã: "Em không sao, chỉ là quá mệt thôi. Ngủ đủ rồi thì không sao nữa. Nhưng sao anh vẫn ở đây? Chẳng phải lúc này anh đang rất bận sao?"
Lục Hạo Đình khẽ cười, xoa đầu cô: "Hai ngày tới anh vẫn còn chút thời gian bên em, nhưng sau đó thì e là không thể nữa."
Cố Vân Tịch nghe vậy liền hiểu, cũng không hỏi thêm.
"Nếu thực sự phải đi, nhớ nói với em một tiếng, em sẽ chuẩn bị chút đồ cho anh."
"Ừm!"
Lục Hạo Đình gật đầu, sau đó xoa nhẹ bụng cô, cười khẽ: "Đói bụng rồi phải không? Dậy ăn gì đi nào!
Cố Vân Tịch nhanh chóng đứng dậy ăn cơm, cô thực sự đói lả rồi.
…
Sau bữa tối, hai người lại cùng đến bệnh viện.
Trước đó, cô vẫn chưa kịp kiểm tra tình trạng của những bệnh nhân đã phẫu thuật, hơn nữa vẫn còn rất nhiều ca phẫu thuật chưa thực hiện.
Nửa giờ sau, cả hai đến bệnh viện.
Tình trạng của các bệnh nhân đều ổn định. Hai người đầu tiên được phẫu thuật đã tỉnh lại, tinh thần cũng không tệ.
"Cố Trầm thế nào rồi?"
"Anh ta đã tỉnh!"
Lục Hạo Đình vốn định đi cùng Cố Vân Tịch đến xem tình hình Cố Trầm, nhưng ngay lúc đó, điện thoại của ông nội anh gọi tới.
Anh vừa nghe máy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cố Vân Tịch đoán được: "Phải đi rồi sao?"
"Ừm!"
Cô dù rất lo lắng nhưng không hỏi nhiều, chỉ nắm lấy tay anh: "Đi thôi, chúng ta ra xe!"
Tất cả đồ dùng cần thiết của cô đều ở trong không gian hệ thống, không cần phải về nhà lấy.
Trước khi anh đi, cô đã chuẩn bị sẵn rất nhiều loại thuốc cấp cứu đơn giản nhưng hữu dụng, thậm chí cả một số loại độc dược phòng thân. Cô cẩn thận dặn dò anh cách sử dụng, đến khi chắc chắn anh đã nhớ mới buông tay.
Lục Hạo Đình cầm lấy đồ, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, nhẹ giọng trấn an: "Đừng lo, anh sẽ không sao đâu."
Cố Vân Tịch nhìn anh, không nói gì.
Làm sao có thể không lo lắng chứ!
Mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ đều là cược mạng sống. Kiếp trước, cô chưa từng tiếp xúc với những chuyện này, cũng không biết anh có tham gia nhiệm vụ này hay không, càng không biết liệu anh có bị thương hay không.
Dù trong lòng hiểu rõ rằng anh sẽ ổn, nhưng cô vẫn không kìm được mà lo lắng!
Lục Hạo Đình xoa nhẹ đầu cô, trầm giọng nói: "Được rồi, anh sẽ nhanh chóng trở về. Nhưng có một chuyện anh cần báo trước để em chuẩn bị tâm lý.”
"Chuyện gì?"
"Ông nội đã biết chuyện của chúng ta rồi, bao gồm cả chuyện kết hôn."
Cố Vân Tịch sững sờ!
Lục Hạo Đình tiếp tục: "Anh đã phong tỏa xưởng dược của Thẩm gia. Thẩm Hương Lan không còn đường lui nên đã chạy đến tìm ông nội, nói hết mọi chuyện về chúng ta. Vì vậy, anh cũng thẳng thắn với ông nội luôn."