Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 554: Chương 554




Sở Mặc nhìn đám người kia với vẻ bất lực xen lẫn buồn cười, rồi quay sang Cố Vân Tịch nói: "Bác sĩ Cố, cô đừng khách sáo với bọn họ. Bình thường ở trong quân đội bị quản nghiêm quá, ra ngoài một cái là không nhịn được mà thả lỏng bản thân."

Cố Vân Tịch mỉm cười: "Không sao đâu, không cần phải khách sáo như vậy!"

Sau khi kiểm tra xong, cô chuẩn bị rời đi.

Thấy cô sắp đi, đám người lập tức quýnh lên. Còn chưa kịp nói được mấy câu! Lần sau muốn gặp lại còn không biết bao giờ mới có cơ hội! Đoàn trưởng nhà bọn họ cứng nhắc như vậy, biết đến bao giờ mới có thể theo đuổi được người ta đây?!

"Ai ai ai, bác sĩ Cố, đừng vội đi mà!"

"À ờ... À thì... À thì... Đoàn trưởng của chúng tôi bao giờ có thể xuất viện vậy?"

"Đúng đó! Khi nào thì anh ấy có thể đi lại bình thường?"

"Chúng tôi nên chăm sóc anh ấy thế nào?"

"Anh ấy có cần kiêng cữ món gì không?"

"Đoàn trưởng nhà chúng tôi tính tình quá khô khan, chưa từng tiếp xúc với cô gái nào, nên chẳng biết cách mở lời thế nào đâu!"

"À đúng rồi, bác sĩ Cố, cô tên là gì thế? Trước đây sao chưa từng thấy cô ở bệnh viện vậy?"

"Đúng đúng đúng! bác sĩ Cố, cô có bạn trai chưa? Nếu chưa thì để chúng tôi giới thiệu cho cô nhé! Trong quân đội không thiếu đàn ông tốt đâu!"

Cố Vân Tịch: "..."

Giờ thì cô đã hiểu vì sao nãy giờ cảm thấy đám người này có gì đó kỳ lạ, hóa ra là quá nhiệt tình!

Nhìn từng ánh mắt tràn đầy mong đợi trước mặt, Cố Vân Tịch mỉm cười, chậm rãi nói: "Tôi tên là Cố Vân Tịch, hiện đang theo học tại Đại học Quốc phòng. Còn về bạn trai… tôi có rồi."

Không khí trong phòng bệnh bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Mọi người trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn cô.

Cố Vân Tịch bật cười: "Các anh không cần lo lắng quá đâu. Đoàn trưởng của các anh hồi phục rất tốt, thuốc của tôi vẫn rất hiệu quả mà. Về phần ăn uống, các y tá sẽ nhắc nhở, nếu quên thì cứ hỏi họ, mỗi ngày đều có người kiểm tra phòng bệnh. Nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được ăn uống linh tinh."

"Còn về thời gian hồi phục... khoảng ba tháng. Chắc chắn có thể khỏe lại hoàn toàn."

Sở Mặc là người phản ứng nhanh nhất. Vẻ mặt anh vẫn điềm tĩnh như cũ, khẽ mỉm cười cảm ơn Cố Vân Tịch, giúp cô thuận lợi rời đi.

Cố Trầm nhìn theo bóng lưng mảnh mai dần khuất xa, trong lòng vừa dấy lên một tia rung động, nhưng rồi lại nhanh chóng bình lặng trở lại.

Nhóm binh sĩ bên cạnh đồng loạt cúi đầu ủ rũ. Khó khăn lắm mới gặp được một cô gái vừa xinh đẹp lại tài giỏi như vậy, ai ngờ... cô ấy đã có bạn trai!

"Chúng ta mất chị dâu rồi sao?"

"Ô ô ô! Cả thế giới đều đang giành chị dâu với chúng ta!"

"Đúng là cải trắng ngon đều bị heo ủi mất! Rốt cuộc là con heo nào may mắn đến thế, có được một cô gái xuất sắc như vậy?"

"Đoàn trưởng! Người ta bảo tiên hạ thủ vi cường mà! Anh nhìn đi, cô  ấy mới mười mấy tuổi đã có bạn trai rồi. Vậy sau này chúng ta còn biết tìm chị dâu ở đâu nữa đây?"

Cố Trầm lập tức quét mắt lạnh lùng về phía bọn họ, giọng trầm trầm: "Các cậu rảnh rỗi quá đúng không? Có cần tôi tìm việc cho làm không hả?"

Cả đám lập tức câm nín, cúi gằm mặt, không dám hó hé thêm lời nào.

Bỗng nhiên, có người bật thốt lên: "Mấy người làm gì mà ủ rũ thế? Không phải chỉ mới có bạn trai thôi sao? Còn chưa kết hôn mà! Đoàn trưởng chúng ta vẫn còn cơ hội!"

"Có bạn trai thì lại càng dễ! Nghĩ xem, chỉ cần đánh bại một người đàn ông là xong! Nếu cô ấy chưa có ai, thì đối thủ lại mơ hồ, khó xác định lắm!"

Sở Mặc: "..."

Cố Trầm: "..."

Cả đám: "..."

Nói vậy... hình như cũng có lý thật?

"Phải đó! Đoàn trưởng chúng ta là ai chứ! Có mục tiêu rồi thì còn lo gì không giành được? Đánh bại một tên nhãi ranh thì có gì khó? Quá đơn giản!"

"Đoàn trưởng, lần này dễ lắm! Chỉ cần anh giỏi hơn tên kia là được! Mà cái này thì... chẳng phải như ăn bữa sáng thôi sao?"

"Đúng đúng đúng! Cả đế đô này có mấy ai sánh được với đoàn trưởng chứ? Đoàn trưởng, cố lên! Chúng tôi đặt cược hết vào anh đó!"

Cố Trầm thật sự cạn lời.

Sở Mặc nhìn đám người kia, không nhịn được bật cười. Mấy người các cậu... rốt cuộc là đang lo nghĩ cho đoàn trưởng, hay là sốt ruột muốn gả anh ấy đi vậy chứ?

Từng người một, quả thực là quá tận tâm!

Cùng lúc đó, tin tức Cố Vân Tịch đứng nhất và được giữ lại viện y học đặc cấp nhanh chóng truyền đến tai Lục lão gia tử, khiến ông vui sướng không thôi.

Dù nha đầu này không phải cháu dâu của mình, ông cũng đã rất tán thưởng tài năng của cô. Mà bây giờ cô lại chính là cháu dâu tương lai, ông càng thêm hãnh diện!

Bà Lục sau khi biết chuyện, cười đến mức không khép nổi miệng.

"Ai chà chà! Vân Tịch nhà ta đúng là giỏi giang hết phần thiên hạ! Sao nào? Tôi đã nói rồi! Cháu trai của tôi có ánh mắt tinh tường lắm chứ bộ!"

Lục lão gia tử nhìn bà một hồi, nhưng chẳng muốn tranh luận, chỉ cười cười: "Được được! Cháu trai của bà có mắt nhìn, bà nói gì cũng đúng!"

Bà Lục nghe vậy, lập tức sáp lại, tò mò hỏi: "Ý ông là sao? Không phản đối hai đứa nó nữa rồi à?"

Lục lão gia tử nhìn bà, không nói một lời.

Bà Lục thấy thế liền sa sầm mặt: "Nói gì đi chứ! Gia thế quan trọng đến vậy sao?"

Lục lão gia tử trầm giọng đáp: "Tôi đâu có nói nhất định phải xem trọng gia thế, tôi chỉ là..."

"Vậy ông còn xem cái gì?"

"Năng lực!"

"Vân Tịch còn chưa đủ năng lực à? Cô bé ấy xuất sắc hơn chín mươi phần trăm các cô gái ngoài kia, tôi chưa thấy ai giỏi hơn cô bé ấy đâu!"

Lục lão gia tử thở dài, giọng điềm đạm: "Vợ à, bà đừng kích động. Tôi công nhận Cố Vân Tịch rất xuất sắc, nhưng xuất sắc chưa chắc đã là lựa chọn tốt nhất để trở thành chủ mẫu của Lục gia. Bà đã gặp cô gái này bao giờ chưa? Bà có biết tính cách cô bé ấy ra sao không?"

Bà Lục bỗng im lặng.

Lục lão gia tử tiếp tục: "Người trẻ tuổi yêu đương phần lớn là vì cảm xúc nhất thời. Bà làm sao chắc chắn cháu trai của bà sẽ mãi mãi thích cô bé ấy?"

"Vậy nếu như nó thật lòng yêu cô bé ấy thì sao?"

"Vậy... nếu thật sự như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể tận lực dạy bảo thôi! Trước mắt, cô bé này chưa có vấn đề gì. Nhưng trong đại viện này, không phải không có những cô gái vừa tài giỏi vừa xuất sắc đúng không? Nhưng trong số đó có bao nhiêu người thực sự là người tốt?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.