Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 578: Chương 578




Giáo sư Tạ thấy mọi người đều đồng ý để Cố Vân Tịch xem bệnh, liền nói với Chu Hồng Phương và Đỗ Nhã Sanh: “Vân Tịch là đồ đệ của tôi, cũng là đệ tử quan môn duy nhất*. Có những thứ con bé còn hiểu rõ hơn cả tôi. Nếu ngay cả Vân Tịch cũng không nhìn ra được, vậy tôi cũng không có cách nào.”

Đệ tử quan môn duy nhất (关门弟子) có nghĩa là người học trò cuối cùng mà một sư phụ nhận dạy trước khi đóng cửa, không thu nhận thêm học trò nào khác.

Lời này vô cùng rõ ràng, nếu không để đồ đệ của tôi xem, vậy cũng đừng đến tìm tôi làm gì.

Chu Hồng Phương nghe vậy thì vội vàng ra hiệu cho Đỗ Nhã Sanh ngoan ngoãn nghe theo, để Cố Vân Tịch xem bệnh.

Cố Vân Tịch bắt mạch cho Đỗ Nhã Sanh, giả vờ trầm tư một hồi, rồi nhíu mày, quan sát tỉ mỉ khuôn mặt cô ta, đến mức làm Đỗ Nhã Sanh nổi cả gân xanh.

Con tiện nhân này cố ý! Cô ta tuyệt đối là cố ý!

Đỗ Nhã Sanh gào thét trong lòng, nhưng nhớ đến lời Giáo sư Tạ vừa nói thì không khỏi sợ hãi. Không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng, không dám cử động.

Cố Vân Tịch nhìn ra cảm xúc bất an của Đỗ Nhã Sanh, bèn chậm rãi lên tiếng với vẻ hiền hòa: “Tốt nhất là cô nên bình tĩnh lại. Tôi thấy khuôn mặt cô hình như vẫn đang sưng lên, càng kích động chỉ càng bất lợi cho cô thôi.”

Lời vừa dứt, mọi người xung quanh lập tức kinh sợ, đồng loạt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đỗ Nhã Sanh.

Ngay cả Chu Hồng Phương cũng bị dọa, bà ta cúi xuống quan sát kỹ hơn, quả nhiên phát hiện khuôn mặt của Đỗ Nhã Sanh so với lúc ban đầu đã sưng to hơn hẳn một vòng, lập tức hoảng loạn vô cùng.

Giáo sư Tạ cũng không khỏi cau mày: “Cái này... hình như đúng là sưng lên rồi? Vân Tịch, con có thể nhìn ra là chuyện gì không?”

Cô có nhìn ra không ư?

Đương nhiên là có!

Vì chính cô đã hạ độc.

Ngay lúc tát Đỗ Nhã Sanh ngoài kia, ngón tay cô đã giấu một cây ngân châm nhỏ, trên đó có tẩm sẵn kịch độc.

Cú đánh khi ấy rất mạnh, khiến Đỗ Nhã Sanh đau rát, phẫn nộ đến mức không nhận ra có gì bất thường.

Cố Vân Tịch bình thản nói: “Nhìn qua thì có vẻ là một dạng dị ứng, có thể là dị ứng phấn hoa, mỹ phẩm hoặc thậm chí là phản ứng với các loại độc tố trong không khí.”

Giáo sư Tạ cau mày, vẫn chưa yên tâm: “Ta cũng nghĩ vậy, nhưng lại không kiểm tra ra nguyên nhân chính xác, cũng không dám tùy tiện dùng thuốc.”

Độc này là thứ cô học được trong không gian hệ thống, đến từ một quốc gia thần bí nào đó. So với y học ở đây thì tiên tiến hơn rất nhiều, nếu Giáo sư Tạ có thể phát hiện ra mới là chuyện lạ.

Cố Vân Tịch nhìn gương mặt đang sưng vù của Đỗ Nhã Sanh, trong lòng vô cùng hài lòng.

Không tệ, không tệ chút nào!

Lần đầu tiên thử nghiệm thuốc, hiệu quả quá tốt!

Không biết cái tên nào ở quốc gia thần bí kia mà lại không đáng tin chút nào, vậy mà lại có thể phát minh ra nhiều thứ hay ho đến thế. Cô chẳng làm gì cũng thấy vui, chỉ cần nghiên cứu là đủ hứng thú rồi!

Ở một nơi xa xôi nào đó, giữa phòng thí nghiệm đầy thiết bị tối tân, một người đàn ông phong thái ưu nhã đột nhiên hắt hơi mạnh.

“Hắt xì!”

Hắt hơi xong,Anh ta xoa xoa mũi, nhíu mày khó chịu.

“Lại đứa nhỏ nào đang mắng ta đây?”

Không ai trả lời. Người đàn ông ấy tỏ vẻ không vui, dẹp luôn thí nghiệm, rời đi tìm người.

Trong một cung điện xa hoa rực rỡ, một người đàn ông mặc một thân quần áo màu trắng, khí chất ôn nhuận như ngọc, đang lười biếng tựa vào ghế sa lông, trên tay cầm một quyển sách. Khí chất tao nhã, dung mạo xuất chúng, khiến anh ta trông chẳng khác gì một bức tranh tuyệt mỹ.

Bỗng một bóng dáng lao tới.

“Đại ca biến thái! Em vừa mới hắt hơi nữa rồi! Anh nói xem, có phải em gái của chúng ta đang mắng em không?”

Người đàn ông phong thái ưu nhã vừa xông vào, nhìn thấy cảnh tượng đẹp như tranh vẽ trước mắt mà không có nổi một chút tâm tư thưởng thức, chỉ uất ức mở miệng.

Người đàn ông áo trắng khẽ cong môi, cười nhàn nhạt.

“Nếu em ấy thực sự đang mắng cậu, tôi vui còn không kịp.”

“…”

Kẻ vừa xông vào trầm mặc một hồi, sau đó nghiêm túc nói:

“Tín hiệu không phải đã truyền về rồi sao? Đến giờ anh vẫn chưa xác định được vị trí của em ấy sao? Anh làm ăn kiểu gì vậy?”

Người đàn ông áo trắng nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn anh ta. Khí chất anh ta như tiên nhân giáng thế, dịu dàng như ngọc, nhưng chỉ những kẻ quen thuộc mới biết, người này, thực ra là một kẻ vô cùng đáng sợ!

“Ai biết cái hệ thống rách nát của cậu lại yếu ớt đến vậy?”

“…”

Lúc này, một người đàn ông khác bước vào. Người đó mặc một bộ trang phục cổ trang màu xanh đậm, khí chất tôn quý, dung mạo xuất chúng.

“Tam thúc, đại ca tìm không thấy em gái, sắp tức giận phát điên rồi, mà thúc còn dám chạy tới gây chuyện, coi chừng bị bắt làm bao cát trút giận đó.”

Vị tam thúc nọ rùng mình, không dám trêu vào hai vị gia hỏa này. Ông ta yếu ớt đáp: “Ta cũng đâu có cố ý! Em gái của các người cũng đã mười tám tuổi rồi! Nhà chúng ta gen tốt như vậy, nó nhất định xinh đẹp như tiên nữ.”

“Các người mà còn không nhanh chóng tìm thấy nó, vạn nhất bị tên đầu heo nào đó lừa mất thì lúc đó khóc không kịp đâu!”

Lời này vừa thốt ra, hai người đàn ông đối diện lập tức lộ sát khí.

“Kẻ nào dám?!”

Tam thúc rụt cổ lại, vội vàng đổi giọng: “Ý ta là, mau đi tìm đi! Ta… ta đi trước!”

Bước được vài bước, ông ta vẫn không nhịn được mà quay đầu phàn nàn một câu: “Cái tên gây họa kia đúng là đáng ghét, nếu không phải tại hắn, tiểu bảo bối của ta đã không bị thất lạc rồi!”

Tam thúc làu bàu xong thì bỏ đi, để lại hai người đàn ông kia nhìn nhau.

Người đàn ông áo trắng chậm rãi quay sang nhìn kẻ còn lại, ánh mắt sâu xa, khiến đối phương giật thót.

“Đại… đại ca, anh nhìn em như vậy làm gì?”

Người đàn ông áo trắng sờ cằm, mỉm cười tao nhã:

“Anh thấy tam thúc nói rất có lý. Nếu không thì… em đi tìm cái kẻ gây họa đó về xử lý quốc sự, còn anh sẽ đi tìm em gái?”

Người đàn ông ở đối diện kia hoảng hốt, lập tức quay đầu bỏ chạy.

“Đừng đừng đừng! Đại ca, em không có bản lĩnh đó! em đi tìm ngay đây! Nếu có tin gì về em gái thì nhớ báo em một tiếng!”

Nói xong, bóng dáng anh ta đã biến mất không còn tung tích.

Lúc này, tại Tạ gia…

Cố Vân Tịch vẫn đang nghiêm túc chẩn trị cho Đỗ Nhã Sanh. Cô cùng Giáo sư Tạ đã bàn bạc suốt nửa ngày nhưng vẫn chưa thể đưa ra kết luận chính xác.

Cuối cùng, Cố Vân Tịch nói: "Con cần lấy một chút máu trên mặt cô ấy để nghiên cứu."

Đỗ Nhã Sanh lập tức trợn tròn mắt.

"Lấy bằng cách nào?"

"Chỉ cần rạch một đường nhỏ trên mặt cô, để máu chảy ra là được."

"Cô… Cố Vân Tịch, cô cố ý phải không?"

"Nếu cô không đồng ý thì tôi cũng không có cách nào. Tình trạng hiện tại của cô, tôi còn chưa biết phải chữa thế nào."

"Cô…"

Lúc này, Âu Dương Lan bực bội lên tiếng: "Các người suy nghĩ kỹ chưa? Nếu đã để chúng tôi chữa trị, thì phải để chúng ta kiểm tra. Nếu không tin, vậy cứ đến bệnh viện đi. Giữa đêm thế này, có để cho người ta ngủ hay không?"

Chu Hồng Phương sắc mặt khó coi nhưng vẫn quay sang Đỗ Nhã Sanh nói: "Chúng ta chữa ngay tại đây, có Giáo sư Tạ ở đây, còn tốt hơn bất kỳ nơi nào khác."

Đỗ Nhã Sanh không còn lựa chọn nào khác, đành phải gật đầu đồng ý.

Thế là, Cố Vân Tịch lấy ra một con dao phẫu thuật sáng loáng!

Lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.