Lạc Vũ Vi nhìn anh hồi lâu, sau đó giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại thật!"
Lưu Tinh Trì phấn khích hẳn lên!
"ANh lợi hại như vậy, em làm bạn gái anh được không? Có một người bạn trai đỉnh thế này, đi đâu cũng nở mày nở mặt nha!"
Lạc Vũ Vi: "..."
"Hôm qua chúng ta đã nói rồi, anh giúp em trả thù thì em phải làm bạn gái anh. Không được nuốt lời!"
Lạc Vũ Vi: "..."
"Hơn nữa, hai ta đã cùng giường chung gối rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh chứ!"
Lạc Vũ Vi: "..."
Cô nhìn anh hồi lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Anh chắc chứ? Em đã đắc tội với Diêu Văn Tích, cho dù lần này bà ta chịu yên lặng một chút, nhưng còn lần sau thì sao? Rắc rối chắc chắn vẫn sẽ tìm đến."
"Anh có chỗ dựa mà, ai sợ ai còn chưa chắc?"
Lạc Vũ Vi: "..."
"Em đang nói nghiêm túc đó!"
Lưu Tinh Trì cười: "Anh cũng đang nói nghiêm túc mà! Anh là cô nhi, nhưng không sao cả, đại ca anh thương anh lắm! Bạn gái anh mà bị bắt nạt, bất kể đối phương là ai, đại ca anh cũng sẽ giúp anh lấy lại công bằng. Lục gia chắc chắn sẽ bảo vệ anh, nên chuyện đó em không cần lo!"
"Hơn nữa, cùng lắm anh đưa em rời khỏi đây, chúng ta đến đế đô sống. Sang năm em tốt nghiệp rồi, bây giờ đa phần thời gian cũng chỉ đi thực tập thôi đúng không? Anh có nhà ở đế đô, chỉ cần em chuyển đến là xong!"
"Diêu Văn Tích dù có giỏi thế nào, bà ta có bản lĩnh chạy đến tận đế đô để tìm em gây phiền phức chắc? Ở Giang Châu này, anh còn có thể đánh bà ta rụng răng, thì đến đế đô, anh càng có thể khiến bà ta sống không yên."
Lạc Vũ Vi nhìn người trước mặt, đột nhiên không biết nên nói gì.
Lưu Tinh Trì quan sát cô, rồi nhíu mày: "Có phải em lại càng sùng bái anh rồi không?"
Lạc Vũ Vi: "..."
Nhìn anh một lúc lâu, bỗng nhiên cô bật cười: "Phốc..."
"Cười cái gì?"
"Em đột nhiên cảm thấy, em vốn không nơi nương tựa, không có ai chống lưng, lại còn đắc tội với Diêu Văn Tích, là Diêu Văn Tích đó! Vợ của chủ tịch tỉnh đó! Lợi hại như vậy, chỉ cần một ngón tay cũng có thể bóp chết em. Vậy mà đúng lúc em lại gặp anh, một người không sợ phiền phức. Nếu bây giờ em không đồng ý với anh, có vẻ như em thiệt thòi quá rồi!"
Đôi mắt Lưu Tinh Trì lập tức sáng rực lên: "Em đồng ý rồi?"
Lạc Vũ Vi hơi ngượng ngùng: "Không phải anh nói tối qua em đã đồng ý rồi sao? Giờ em còn có thể đổi ý à?"
"Không được đổi ý!"
Lưu Tinh Trì vui sướng không kiềm chế nổi, nhìn cô gái trong lòng mà cười rạng rỡ: "Ha ha ha, cuối cùng em cũng chịu đồng ý với anh rồi! U Moa..."
Trong lúc kích động, anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi Lạc Vũ Vi.
Lạc Vũ Vi giật mình, đầu óc trống rỗng, hai mắt mở to!
Bỗng nhiên cô bật dậy, đưa tay chạm vào môi mình...
"A a a! Nụ hôn đầu của em! Lưu manh, ai cho anh hôn em?!"
Lưu Tinh Trì sững sờ, chẹp chẹp miệng, nhún vai: " Cũng là lần đầu tiên của anh nha!"
Lưu Tinh Trì lại chẹp chẹp miệng, cảm thán: "Con gái đúng là có mùi thơm thật! Bảo sao đại ca lúc ở bên Vân Tịch cứ cười như thằng ngốc. Không được, anh muốn hôn thêm cái nữa!"
Nói xong, anh lại lao tới ôm chặt lấy Lạc Vũ Vi!
"Ưm..." Lạc Vũ Vi trừng lớn mắt, hoàn toàn không kịp phản kháng.
Bị anh đè xuống hôn tới tấp, đầu óc cô mơ hồ hẳn.
Tối qua mình đã hoảng loạn đến mức nào chứ? Một đứa con gái như mình...
Gặp phải chuyện đó, sáng nay tỉnh dậy chẳng lẽ không phải nên khóc lóc thảm thiết một trận sao?
Tại sao lại có cảm giác... tình huống này đang đi lệch quỹ đạo thế nhỉ?
…
Sáng hôm đó, tại đế đô, Diệp Phồn đang làm việc thì bất ngờ nhận được một tin nhắn từ Lưu Tinh Trì: "Tam ca tam ca! Em có bạn gái rồi! A ha ha ha ha!"
Diệp Phồn: "..."
Nhìn tin nhắn một lúc lâu, anh ta bỗng nhiên hét lên: "Móa! Tiểu Ngũ, tên hỗn đản này!!!"
Hôm nay Lục Hạo Đình đang ở đơn vị làm việc thì nhận được điện thoại từ Diệp Phồn. Vừa nghe máy, đã bị anh ta gào lên tức tối: "Nói! Tiểu Ngũ có bạn gái liền chạy đi khoe khoang trước mặt em, có phải là anh xúi giục cậu ta không?!"
Lục Hạo Đình: "..."
Tiểu Ngũ tán đổ Lạc Vũ Vi rồi?
Xong việc lập tức đi khoe khoang với Diệp Phồn?
Ha! Thằng nhóc này đúng là nghe lời gớm! Trước đây còn bảo sau khi thành công sẽ báo tin cho Diệp Phồn, thế mà giờ làm thật luôn!
Lục Hạo Đình bật cười: "Cái gì mà đắc ý? Sao chú không có chút phong thái của một đại ca thế? Tiểu Ngũ có bạn gái là chuyện tốt mà! Cậu ấy coi chú là anh em thân thiết, không nhịn được mà muốn chia sẻ tin vui với chú thôi!"
Diệp Phồn suýt nữa tin lời anh.
Nhưng rồi Lục Hạo Đình lại bồi thêm một câu: "Nhưng mà, ngay cả anh, cậu ấy cũng chưa nói, vậy mà lại chạy đi khoe với chú trước đó nha!"
Diệp Phồn: "..."
Hỗn đản!!!
Còn dám nói không phải cố ý sao?!!!
Tại sao mấy đứa độc thân như mình lại đáng thương đến thế chứ?!
Lục Hạo Đình cười ha ha: "Anh nói này, Tiểu Tam..."
"Không được gọi như vậy!" Diệp Phồn tức giận gào lên.
Lục Hạo Đình cười cười: "Được rồi được rồi, không gọi thì thôi. Nhưng mà này, có phải chú cũng nên suy nghĩ về bản thân một chút không? Nhìn anh xem, có Vân Tịch bên cạnh. Tiểu Ngũ bây giờ cũng có bạn gái rồi. Nếu chúi còn không hành động, lỡ một ngày nào đó ngay cả tên ngốc Tiểu Tứ cũng dẫn bạn gái về, vậy mặt mũi của chú để đâu đây?"
Diệp Phồn: "..."
"Theo đuổi con gái ấy mà, nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ. Nhìn anh và Vân Tịch đi, ban đầu cô ấy lạnh như băng, toàn thân đầy gai nhọn, anh theo đuổi mấy năm trời mới rước được cô ấy về tay. Nhưng bây giờ thì sao? Anh là người mà biết bao kẻ ghen tị đấy!"
"Còn Tiểu Ngũ thì im lặng mà hành động, thoắt cái đã có bạn gái. Nhìn có vẻ dễ dàng lắm đúng không?"
"Anh nói cho chú biết, đàn ông theo đuổi phụ nữ, quá trình không quan trọng! Mặc kệ chú phải mặt dày tới đâu, chỉ cần cuối cùng người ta chịu làm bạn gái của chú, vậy là thắng!"
"Có muốn thêm chút động lực không? Mau đi dỗ dành người ta đi! Ngày đó dù gì chú cũng là người sai mà. Ngủ với người ta rồi còn không chịu dỗ dành, người ta không tức mới là lạ!"
Diệp Phồn: "..."
Anh ta ngẫm nghĩ một hồi, thấy lời đại ca nói cũng có lý. Dù sao đi nữa, chuyện này, người thiệt thòi vẫn là con gái.
"Thật sao?"
Lục Hạo Đình chắc nịch: "Đương nhiên! Chú cứ không chịu trách nhiệm thế này, bảo sao người ta không giận? Mau đi dỗ đi! Phụ nữ ấy mà, chỉ cần chú chịu dỗ dành, IQ của cô ấy sẽ về không. Nhưng nếu chú chọc giận, IQ của nàng lập tức bùng nổ lên 180, chắc chắn chú không đấu lại đâu!"
Diệp Phồn: "..."
Lục Hạo Đình cười cười: "Anh và Tiểu Ngũ đều có người bên cạnh rồi. Anh nghĩ hay là bàn bạc với cậu ấy một chút, tìm cho Tiểu Tứ một cô bạn gái nữa. Đến lúc đó, mấy anh em chúng ta đều có đôi có cặp, còn mỗi chú cô đơn lẻ bóng, cũng đừng hâm mộ nha!"
Diệp Phồn: "..."
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, tức giận hét lên: "Các người chờ đó cho tôi! Tôi… Tôi… Tôi nhất định sẽ là người làm ba sớm nhất! Tôi… Tôi đi sinh con ngay đây, tức chết các người!!!"
Lục Hạo Đình: "..."