Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 624: Chương 624




Cố Vân Tịch đi vào bếp, còn Lục Hạo Đình thì rẽ sang hành lang cạnh vườn hoa, gọi điện thoại.

Diệp Phồn bắt máy, giọng uể oải: "Làm gì đấy? Đại ca tìm em chắc chắn không có chuyện gì tốt rồi!"

Lục Hạo Đình: "..."

Suy nghĩ kiểu gì đây?

Chẳng lẽ anh làm đại ca không đủ tốt sao?

"Chú có tin anh đánh cho một trận không? Dạo này không bị ăn đòn nên quên mất ai là đại ca rồi à?"

Diệp Phồn: "..."

Nhớ lại những lần bị anh đánh thê thảm trước kia, Diệp Phồn bỗng thấy rùng mình, khóe miệng co giật. Đáng ghét thật!

Không đánh lại người ta thì đành nhịn thôi.

"Đại ca! Sao em dám quên anh được chứ? Dù có quên ai, em cũng không dám quên anh đâu!"

Lục Hạo Đình: "..."

Sao nghe câu này có gì đó sai sai?

Diệp Phồn nhanh chóng chuyển chủ đề: "Thôi, nói nhanh đi, em đang bận lắm! Dạo này nhận mấy đơn hàng lớn, sứt đầu mẻ trán đây!"

Lục Hạo Đình đi thẳng vào vấn đề: "Giúp anh sắp xếp lại phần sản nghiệp của anh, anh cần dùng ngay."

Diệp Phồn thoáng khựng lại: "Anh định làm gì?"

Lục Hạo Đình đáp: "Cũng không thể để chú ôm hộ anh mãi được, đúng không? Dù anh em giúp nhau là chuyện đương nhiên, nhưng cứ mãi nhập chung một chỗ cũng không ổn."

"Hơn nữa, chú cũng biết tình hình của anh, sớm muộn gì cũng phải tách một phần ra. Gần đây Lục gia có biến động, anh cần những sản nghiệp này độc lập để sử dụng."

Từ trước đến nay, sản nghiệp của Lục Hạo Đình đều do mấy anh em của anh quản lý. Ngay từ khi lập nghiệp, ai cũng biết vốn liếng phần lớn là do anh bỏ ra, thậm chí nhiều mối quan hệ làm ăn cũng là do anh mở đường.

Những năm qua, bọn họ có thể phát triển vững vàng ở đế đô phần lớn cũng nhờ Lục Hạo Đình đứng sau chống lưng.

Mặc dù anh không trực tiếp quản lý, nhưng công lao của anh không hề nhỏ.

Ngay từ đầu, ai cũng có vị trí riêng, và đã thỏa thuận sẵn về việc phân chia lợi ích sau này.

Hiện tại, tập đoàn Diệp Thị ngày càng lớn mạnh, Lục Hạo Đình muốn lấy lại phần của mình, Diệp Phồn đương nhiên không phản đối. Ngược lại, anh ta còn vui vẻ vì có thể dồn hết tâm sức vào quản lý phần còn lại của tập đoàn.

Hơn nữa, suốt bao năm qua, bọn họ không hề làm công không, ai nấy đều nhận được rất nhiều lợi ích.

Diệp Phồn sớm đã nhìn ra tình hình của Lục gia. Với hoàn cảnh hiện tại, phần lớn sản nghiệp của Lục Hạo Đình chắc chắn sẽ quay về tay gia tộc. Lục gia đang rất cần tiền, mà người giàu nhất hiện tại không ai khác chính là anh.

Có điều, Diệp Phồn cứ tưởng Lục Hạo Đình sẽ giao lại cho Cố Vân Tịch quản lý.

"Anh định để Vân Tịch tiếp quản à? Bây giờ luôn sao?"

Trước đây, Lục Hạo Đình từng nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn chưa thực sự thực hiện. Diệp Phồn hiểu rõ, dù Cố Vân Tịch rất giỏi, nhưng tuổi còn nhỏ, chưa phải lúc thích hợp.

Nên lần này nghe anh nói vậy, Diệp Phồn có hơi ngạc nhiên!

Lục Hạo Đình bình thản nói: "Vốn dĩ là định để cô ấy quản lý. Chẳng qua lúc trước cô ấy không có nhiều thời gian. Còn bây giờ, thực sự là thời điểm thích hợp. Chi tiết thì gặp mặt bàn sau! Nhân tiện, anh cũng có vài chuyện quan trọng muốn nói với chú. Chúng ta cần đẩy nhanh tốc độ phát triển!"

Diệp Phồn nghe vậy, trong lòng chấn động.

Hai người nhanh chóng hẹn thời gian gặp mặt rồi cúp máy.

***

Đêm hôm sau, trong thư phòng biệt thự Tĩnh Thủy Loan, Diệp Phồn mang theo một tập tài liệu, đặt trước mặt Lục Hạo Đình.

"Mọi thứ đều ở đây. Em đã sắp xếp sẵn, anh xem qua đi. Hiện tại, tài sản của tập đoàn Diệp Thị, chúng ta mỗi người nắm một nửa. Nếu anh muốn tiếp quản phần của mình, bất cứ lúc nào cũng được."

Diệp Phồn vẫn là Diệp Phồn, dù đã quản lý tập đoàn Diệp Thị nhiều năm, giờ phải chia một nửa ra cũng chẳng hề chớp mắt lấy một cái.

Ngay từ khi góp vốn lập nghiệp, bọn họ đã thống nhất rằng sau này phần của Lục Hạo Đình sẽ được trả lại.

Lúc đó, anh còn rất trẻ, một lòng hướng đến con đường quân đội, vừa mới khởi đầu sự nghiệp nên không có nhiều thời gian để quản lý công ty, cũng không muốn vướng vào những công việc lặt vặt hàng ngày. Đúng lúc đó, mấy anh em ai cũng trẻ, đầy nhiệt huyết, nên họ quyết định chung vốn làm một trận lớn.

Hồi ấy, bọn họ gần như không dựa vào quan hệ gia đình. Lục Hạo Đình bỏ tiền túi đầu tư, còn Diệp Phồn cũng dùng chính năng lực của mình, chỉ là anh ta không có nhiều vốn bằng.

Gia tộc Diệp thị không thiếu sản nghiệp, thậm chí còn rất nhiều, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không thể tự lập nghiệp.

Nếu ngay từ đầu chỉ đơn thuần là hợp tác lợi ích, thì bọn họ đã thỏa thuận rõ ràng rằng tập đoàn Diệp Thị sẽ chỉ ngầm phục vụ Lục Hạo Đình, còn Diệp Phồn chẳng khác nào một kẻ chạy việc. Nếu vậy, giờ cũng chẳng cần phải chia lại phần nào.

Nhưng đã là anh em, đã nói sẽ chia thì nhất định phải chia. Như lời Lục Hạo Đình đã nói, sau này có thể hỗ trợ lẫn nhau, nhưng điều đã thỏa thuận thì phải giữ lời.

Lục Hạo Đình có kế hoạch riêng cho Lục gia, nên anh em như bọn họ không thể cứ thế mà nắm giữ tất cả quyền lợi mà không chịu buông tay.

Anh nhìn tập tài liệu trên bàn - một xấp dày cộp, đến mấy chục bản hợp đồng!

Tất cả đều là những sản nghiệp đã được bàn bạc từ đầu.

"Chú làm việc nhanh thật đấy!" Lục Hạo Đình cười nói.

Diệp Phồn nhún vai:

"Em là người coi trọng hiệu suất. Lần trước anh nhắc đến chuyện này, em đã biết không sớm thì muộn cũng tới lúc, nên đã chuẩn bị trước rồi."

"Hầy, nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?"

Lục Hạo Đình kể lại mọi chuyện một lượt. Diệp Phồn nghe xong, trợn tròn mắt kinh ngạc: "Anh... Anh nói gì cơ? Cố Vân Tịch muốn đến Tịch gia?"

Lục Hạo Đình lắc đầu: "Không hẳn là đi theo Tịch gia, mà là Tịch gia chắc chắn sẽ tìm đến cô ấy, muốn lợi dụng cô ấy. Vân Tịch định chơi đòn gậy ông đập lưng ông, tranh thủ vớt ít lợi ích từ Tịch gia!"

Diệp Phồn: "..."

Lục Hạo Đình cười: "Anh cũng bó tay thôi. Nhìn nha đầu kia hào hứng như vậy, anh thật sự không nỡ ngăn cản. Thực chất Vân Tịch mạnh mẽ hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài. Cô ấy muốn đi thì cứ để cô ấy đi vậy. Anh sẽ bảo vệ cô ấy, Tịch gia cũng chẳng thể làm gì được cô ấy đâu."

"Không còn cách nào khác, nha đầu đó nhắm đến tài nguyên của Tịch gia, cảm thấy nếu không tận dụng thì quá phí. Cơ hội tự đưa tới cửa, sao có thể bỏ qua?"

Diệp Phồn: "..."

Hồi lâu sau, anh ta mới giơ ngón cái lên, cười cảm thán: "Không hổ là người phụ nữ của đại ca! Em ngày càng bội phục chị dâu rồi đấy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.