Lục Hạo Đình mang Cố Vân Tịch về nhà, khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Lúc này, trong phòng khách, mọi người đang bàn tán xôn xao về chuyện này.
Nhưng tất cả những chuyện đó, Lục Hạo Đình đều không quan tâm. Dù sao thì họ cũng đã kết hôn, trước mắt ông nội của anh cũng không phản đối gì, nên chuyện này có thể coi là thuận lợi hoàn thành.
Còn về phía ba anh và Thẩm Hương Lan, thực ra Lục Hạo Đình cũng chẳng có ý định suy nghĩ nhiều.
Ba người chú của Lục Hạo Đình đều cảm thấy rất bất ngờ, nhưng đối với Lục lão đại mà nói, đây lại là sự tức giận.
Ông ta không thể nào ngờ được, Lục Hạo Đình lại thật sự mang Cố Vân Tịch về Lục gia.
Trước đây, khi còn ở Thanh Thủy thôn, Lục Hạo Đình đã thích cô gái này, nhưng lúc đó, Lục lão đại chẳng hề để tâm đến.
Đàn ông mà!
Có mấy người phụ nữ bên ngoài, ông ta thấy cũng chẳng có gì lạ. Cố Vân Tịch thì lại xinh đẹp như vậy, nếu Lục Hạo Đình muốn chơi đùa một chút cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ cần nó luôn giữ vững vị trí trong gia đình Lục gia là được.
Thế nhưng, không ngờ rằng, ba năm sau, anh lại thật sự mang Cố Vân Tịch về Lục gia. Chuyện này khác gì tự tay phá hủy tương lai của mình?
Lục lão đại - Lục Thanh Bác đi vào thư phòng, gọi riêng Lục Hạo Đình vào.
"Rốt cuộc là ý gì? Ai bảo con mang Cố Vân Tịch về?"
Trong thư phòng, Lục Thanh Bác tức giận đến cực điểm, hỏi Lục Hạo Đình.
Lục Hạo Đình đứng đối diện với ông ta, thân hình cao lớn hơn cả ba mình một chút, bình tĩnh trả lời: "Con thích cô ấy, đương nhiên là phải mang về cho các trưởng bối xem."
"Con..."
Lục Thanh Bác thấy Lục Hạo Đình ngốc đến mức không còn lý trí, trong lòng rất tức giận, "Con thích thì thích đi, ba cũng không phản đối con, nhưng con không biết Cố Vân Tịch có thân phận gì à? Mang loại phụ nữ như vậy về nhà, chẳng mang lại lợi ích gì cho con đâu, con quên mình là ai rồi sao?"
Lục Hạo Đình khẽ nhếch môi, trong giọng nói có chút mỉa mai, có chút kiêu ngạo: "Con không quên, con là trưởng tôn của Lục gia, là người thừa kế tương lai!"
Người thừa kế!
Nghe thấy ba chữ này, trong lòng Lục Thanh Bác bỗng dưng siết chặt lại!
Ông ta mới là trưởng tử của Lục gia, vị trí người thừa kế lẽ ra phải là của ông ta.
Đè sự không thoải mái trong lòng xuống, Lục Thanh Bác trầm mặt xuống, nói: "Nếu con đã biết mình là người thừa kế của Lục gia, sao lại mang Cố Vân Tịch về? Cô ta có thể mang lại lợi ích gì cho con? Chỉ là một cô gái hát, lại còn là cô nhi, con cưới cô ta về chẳng phải là trò cười sao?"
Lục Hạo Đình giọng điệu bình thản, giống như chỉ đang nói lên sự thật: "Vân Tịch rất thông minh, cô ấy rất xuất sắc, so với những người xuất thân từ gia tộc, bản lĩnh cá nhân của cô ấy hoàn toàn không thua kém gì. Hơn nữa, con thích cô ấy, cô ấy gả cho con là điều đương nhiên."
“Ông cũng không nói gì, ba cũng không cần lo lắng!"
Lục Thanh Bác tức giận đến mức không thể kiềm chế, ông ta ghét nhất là Lục Hạo Đình cứ luôn tự quyết mọi chuyện như thế.
Rõ ràng là con trai của ông ta, vậy mà đứa con này lại chẳng hề coi ông ta ra gì, cứ luôn lấy ông cụ để dọa dẫm.
“Ông con không nói gì, là vì thất vọng với con. Lục Hạo Đình, Lục gia nuôi dưỡng con không phải để con làm bừa như thế! Cưới một người phụ nữ như vậy về, mấy người bàng chi trong Lục gia còn không cười chết con sao?"
"Gia tộc chúng ta từ trước đến nay không có ai giỏi về kinh doanh, ngoài việc quyền lực không ngừng phát triển thì các lĩnh vực khác lại càng ngày càng chậm lại, gần như có thể nói là trì trệ. Bây giờ đáng lẽ con phải cưới một cô gái xuất thân từ hào môn, như vậy mới có thể củng cố vị trí của con. Còn con cưới Cố Vân Tịch về, thì có thể làm được gì?"
Lục thị là một gia tộc lớn, nhánh chính của gia tộc này phát triển rất tốt, quyền lực và địa vị đều rất cao, ai cũng muốn có được.
Nhưng những năm gần đây, vì Lục gia không có ai giỏi về kinh doanh, khiến cho quyền lực gia tộc ngày càng mở rộng, nhưng sản nghiệp lại ngày càng thu hẹp, không thể đáp ứng được nhu cầu chi tiêu của các thành viên trong gia tộc.
Nhánh chính này tuy không thiếu quyền lực nhưng lại thiếu tài phú, không thể cung cấp đủ lợi ích cho nhánh phụ, dẫn đến các thành viên trong gia tộc dễ dàng bất mãn.
Tham lam, đó là bản tính của con người!
Một khi trong gia tộc không đủ tiền, rất có thể bọn họ sẽ vì tiền mà làm những chuyện không nên làm, điều này đối với Lục gia mà nói là vô cùng nguy hiểm.
Lục Thanh Bác rất khao khát quyền lực trong Lục gia, nhưng năng lực của ông ta không đủ để trở thành người thừa kế. Dù là trưởng tử, nhưng ông ta lại kém xa về mọi mặt so với các em trai mình, điều này khiến ông ta vô cùng khó xử.
May mà sinh được một đứa con trai xuất sắc như Lục Hạo Đình, nhờ đó mà nhánh trưởng tôn vẫn có thể giữ được thể diện trong Lục gia.
Trong mắt Lục Thanh Bác, Lục Hạo Đình nên tiếp tục duy trì sự ưu tú của mình, tiếp tục làm những điều mà ông cụ thích nhất, mong đợi nhất. Mọi thứ đều có thể nhờ vào tôn trưởng mà vinh quang.
Cưới một thiên kim hào môn, có thể thu về thêm tài phú và nguồn lực, như vậy, địa vị của Lục Hạo Đình trong gia tộc sẽ càng vững chắc, thậm chí còn vượt trội hơn.
Nhưng bây giờ, anh lại mang Cố Vân Tịch về. Điều này, bất kể thế nào, Lục Thanh Bác cũng không thể chấp nhận được.
Bỗng nhiên, Lục Hạo Đình bật cười: "Ba, ba cũng là trưởng tử, vậy năm đó tại sao lại chọn Thẩm Hương Lan?"
Lục Thanh Bác lập tức nghẹn lời!
Cuộc hôn nhân đầu tiên của ông ta là do ba mẹ sắp đặt. Đối phương là thiên kim tiểu thư của Hàn gia, một danh môn thục nữ đúng nghĩa. Thế nhưng, ông ta lại cực kỳ chán ghét người phụ nữ đó.
Kiêu ngạo, ngạo mạn, tính tình tiểu thư, giống hệt một tổ tông, hoàn toàn không biết hầu hạ đàn ông. Cưới cô ta về thì có ích gì?
Thẩm Hương Lan thì khác.
Dịu dàng, ngoan ngoãn, luôn sùng bái ông ta, nghe lời răm rắp, ngoan ngoãn thuận theo. Đó mới là người phụ nữ mà ông ta muốn!
Lục Thanh Bác úp úp mở mở một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể nói: "Con không giống ba!"
Lục Hạo Đình cười lạnh một tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai. HAnh đút hai tay vào túi, hờ hững nói: "Không sai, con và ba đúng là không giống nhau. Vì vậy, hôn nhân của con không cần phải dựa theo suy nghĩ của ba mà quyết định. Vân Tịch rất tốt, con rất thích cô ấy."
"Chuyện trong gia tộc, con sẽ tự giải quyết. Ba cũng đừng bận tâm quá nhiều. Gần đây dì quản quá nhiều chuyện, mới khiến ông bà bất mãn với bà ấy."
Nói xong, Lục Hạo Đình xoay người rời đi.
"Đứng lại!"