Cố Vân Tịch tỉnh dậy thì đã hơn mười giờ sáng.
Vừa mở mắt ra, ban đầu còn hơi ngơ ngác, nhưng chỉ nháy mắt sau đã lập tức tỉnh táo lại.
Cô vội vàng nhìn điện thoại, thấy đã hơn mười giờ, mà bên cạnh thì trống trơn – Lục Hạo Đình đã rời giường từ lâu.
Cố Vân Tịch lập tức nổi giận!
Đồ đáng ghét đáng ghét đáng ghét! Đúng là tên khốn kiếp mà!
Tối hôm qua cô đã mềm mỏng cầu xin như vậy, thế mà cái tên kia vẫn không tha cho cô, để cô ngủ mê man đến tận giờ này, còn định để người ta chết vì xấu hổ à!
Cố Vân Tịch cuống cuồng bật dậy, thay đồ với tốc độ ánh sáng. Khi bước vào phòng tắm, vừa nhìn thấy bản thân trong gương, cô lập tức sững sờ.
Người trong gương... nhan sắc diễm lệ, hai má ửng hồng, giữa chân mày lộ ra vài phần quyến rũ chín chắn. Ánh mắt như có như không chứa đầy xuân ý, sóng mắt lấp lánh khiến người ta rung động – chính là dáng vẻ yêu kiều mềm mại của một cô gái đang yêu, đang được người ta nâng niu trong lòng bàn tay mà chiều chuộng đến tận mây xanh.
Trời ơi!
Đẹp quá xá là đẹp!
Thế này thì sao mà dám gặp ai chứ a a a a!
Cố Vân Tịch thay đồ xong, rửa mặt qua loa, không dám trang điểm gì thêm, cứ thế mặt mộc trời sinh mà chạy vội xuống lầu.
Vừa đặt chân đến phòng khách, đã thấy mấy thím đang ngồi đó trò chuyện rôm rả. Cố Vân Tịch lập tức khựng bước, cả người như đông cứng lại, cảm thấy… xấu hổ muốn độn thổ! Cô vậy mà ngủ tới tận giờ này cơ đấy…
Ánh mắt lướt qua liền bắt gặp Lục Hạo Đình đang ngồi thong thả, tên chết tiệt này! Cô lập tức lườm cho anh một cái rõ sắc.
Lục Hạo Đình ngẩng đầu nhìn thấy cô, thấy cô để mặt mộc không phấn son mà vẫn xinh đẹp rung động lòng người — ánh mắt anh lập tức sáng rực như bắt được bảo bối!
Cố Vân Tịch bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, mặt liền đỏ như trái cà chua chín, khụ khụ… ngại quá đi mất!
Thím ba Lục nhanh chóng kéo cô ngồi xuống bên cạnh Lục Hạo Đình. Cố Vân Tịch ngoan ngoãn ngồi xuống, mọi người tiếp tục nói chuyện vui vẻ.
Mặc dù Thẩm Hương Lan nói chuyện vẫn mang giọng điệu chanh chua mỉa mai, nhưng ba người thím khác trong Lục gia lại cực kỳ hòa nhã và thân thiện với cô. Được hòa trong không khí ấm áp thế này, lòng cô cũng từ từ mềm lại.
Lúc sau, Lục Hạo Đình bị ông nội gọi đi, Cố Vân Tịch ngồi chán, liền tiện chân ra hậu viện đi dạo.
Trên hành lang phía sau, Lục Hạo Vũ đang ngồi một mình, cúi đầu đọc sách.
Đứa nhỏ này… Cố Vân Tịch thầm cảm thấy lạ lạ. Rõ ràng cậu nhóc đối với cô có gì đó rất kỳ quái!
Nghĩ mãi không ra.
Thiếu niên ngồi dưới ánh mặt trời, ánh nắng nhẹ nhàng phủ lên người, mái tóc mềm rũ, dáng vẻ chuyên chú đọc sách — cảnh tượng đó, thật sự rất sạch sẽ, rất đẹp.
Cố Vân Tịch không nhịn được thở dài trong lòng: “Nếu đứa nhỏ này không phải là con trai của Thẩm Hương Lan thì tốt biết bao.”
Không biết từ lúc nào, cô đã đi tới gần vài bước. Lục Hạo Vũ nghe thấy tiếng động, vừa ngẩng đầu nhìn thấy là cô, sắc mặt lập tức đen như than, ánh mắt đầy… khinh bỉ pha lẫn tức giận.
Cố Vân Tịch: “…”
Cậu nhóc này, tuy tính tình chẳng lấy gì làm thân thiện, lại còn là con trai ruột của Thẩm Hương Lan, theo lý mà nói, chắc chắn là kiểu người có tâm cơ sâu, sớm đã âm thầm toan tính giành lấy vị trí gia chủ từ tay Lục Hạo Đình mới phải.
Với kiểu người như vậy, đáng lý ra cô nên cực kỳ ghét. Nhưng không hiểu sao, dù lần đầu tiên gặp cậu nhóc ở Lục gia, bị cậu ta vô cùng lạnh nhạt, Cố Vân Tịch lại không cảm thấy cậu nhóc này đáng ghét như mẹ nó.
Suy cho cùng, vẫn là một đứa trẻ. Cố Vân Tịch thầm nghĩ, có lẽ… từ cậu bé này, cô có thể moi thêm được vài chuyện thú vị?
Cô bước tới gần Lục Hạo Vũ, thấy cậu đang đọc sách – là sách liên quan đến lĩnh vực kinh doanh. Cô hơi nhướn mày trêu chọc: “Nhỏ vậy rồi đã đọc mấy cuốn sâu xa thế này, em hiểu nổi không đó?”
Lục Hạo Vũ ngẩng đầu, liếc cô một cái. Khóe môi hơi nhếch lên, bật ra một tiếng cười khinh: “Tất nhiên. Em đâu có kém đại ca là bao.”
Cố Vân Tịch: “…”
Lạnh mặt trong vòng một giây.
Rõ ràng, cậu ta đang cố so kè với anh Hạo Đình của cô.
“Em thật sự muốn vượt qua anh ấy đến vậy sao?”
Lục Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh mà trực diện: “Đương nhiên. Nếu không phải em nhỏ tuổi hơn, thì chắc chắn em không thua gì anh ấy.”
Mặt Cố Vân Tịch lại càng lạnh hơn.
Lục Hạo Vũ nhìn thẳng vào cô, giọng điệu không chút khách khí: “Tất cả những gì chị có hôm nay, chẳng phải đều là do anh trai em cho sao? Người ngoài thì tung hô đủ điều nào là học bá, nào là kỹ năng diễn xuất đỉnh cao… Toàn là chiêu trò truyền thông dựng hình tượng thôi.”
“Chẳng phải tất cả đều là do anh em chống lưng mà có à?”
Cậu ta cười nhạt: “Lúc trước nghe nói chị rất giỏi, em còn tưởng chị thật sự là kiểu con gái nhà nghèo vượt khó, từ dưới đáy đi lên tạo nên kỳ tích. Ai mà ngờ — tất cả chỉ là giả vờ, chị cũng chẳng hơn ai.”
Cố Vân Tịch hơi nhướn mày.
Chỉ nghe Lục Hạo Vũ tiếp tục lên tiếng, giọng đầy mỉa mai: “Anh em trước giờ kiêu ngạo như vậy, từ bé đã muốn làm 'ông anh cả'. Lớn lên rồi cũng vẫn cố gồng cho mình thật hoàn hảo. Ông nội dốc hết tâm huyết bồi dưỡng, em còn tưởng anh ấy thật sự bản lĩnh đến mức nào… Không ngờ cuối cùng cũng chỉ là hạng nông cạn, nhìn người chẳng ra gì, đi chọn một cô gái chỉ có gương mặt, rõ ràng là muốn trèo cao như chị về làm vợ!”
Cố Vân Tịch lập tức nheo mắt, ánh mắt lạnh băng: “Xem ra, em rất không ưa anh trai của mình nhỉ? Sao vậy? Cảm thấy bản thân giỏi giang hơn anh ấy? Tự tin rằng mình sẽ làm tốt hơn?”
Giọng cô sắc lẻm: “Dù sao đi nữa, địa vị ngày hôm nay của anh ấy là tự mình nỗ lực mà có, không phải nhờ ăn bám ai cả. Em thì có cái gì?”
Cô khẽ cười, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường: “Một mặt thì ghen tị với thành tích của người khác, mặt khác lại chẳng chịu cố gắng, chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng – kiểu người như em, mới là đáng khinh nhất. Khi nào em đạt được đến vị trí của anh ấy, rồi hãy mở miệng nói chuyện so sánh.”
Lục Hạo Vũ hơi khựng lại, trong ánh mắt thoáng hiện lên một cảm xúc phức tạp mà Cố Vân Tịch không sao đọc được.
Cậu ta nhìn cô, ánh mắt sâu xuống, rồi bất ngờ lên tiếng, giọng thấp hơn nhưng cũng lạnh hơn: “Ngay từ đầu, chị đã chẳng có tí thiện cảm nào với em đúng không? Vì em là con trai mẹ kế của anh ấy… Chị sợ em sẽ giành mất gia sản với anh ấy chứ gì?”
Cố Vân Tịch thoáng sững người — cô không ngờ đứa nhỏ này lại nói ra được câu như vậy.
Lục Hạo Vũ khẽ cười lạnh, đáy mắt toàn là sự ghét bỏ: “Quả nhiên chị cũng không khác gì người khác… loại phụ nữ như chị, không xứng ở lại Lục gia. Em sẽ không để chị tồn tại quá lâu trong cái nhà này đâu.”
Cố Vân Tịch: “…”