Mỗi câu nói của Đường Cẩm từ đầu đến cuối đều rất bình thường, không có gì lạ lùng hay kỳ quặc cả.
Nhưng trong lòng Đường Lạc lại cảm thấy lo lắng.
Cảm giác như Đường Cẩm đã hiểu rõ tất cả về anh ta, và cảm giác đó khiến anh ta vô cùng sợ hãi!
Anh ta không muốn thừa nhận điều đó, quyết tâm không thể thừa nhận!
Đường Lạc tức giận nói: "Tôi và đại ca cùng Diệp Phồn là anh em, bọn họ tự nhiên sẽ chiếu cố tôi, những năm qua chúng tôi luôn giúp đỡ lẫn nhau..."
Đường Cẩm lập tức cắt ngang: "Là bọn họ đơn phương giúp đỡ anh thôi!"
"Im miệng!" Đường Lạc tức giận, không thể kiềm chế được.
Đường Cẩm mỉm cười, nhìn Đường Lạc: "Anh thử nghĩ, nếu anh Đường Dục còn sống, nhìn thấy anh bây giờ, anh ấy nghĩa anh ấy có hối hận khi để Lục Hạo Đình và bọn họ chiếu cố anh không?"
"Im miệng!" Đường Lạc tức giận, vội vã lao về phía Đường Cẩm, định tấn công.
Lúc này, giọng của Cố Vân Tịch bất ngờ vang lên: "A...! Cô có khách à!"
Đường Lạc giật mình, vội vã thu tay lại.
Quay đầu nhìn thấy Cố Vân Tịch bước vào, Đường Lạc lập tức cảm thấy sự chán ghét trên mặt anh ta càng rõ ràng hơn.
Cố Vân Tịch liếc nhìn Đường Lạc, ánh mắt lạnh lùng, sau đó quay sang Đường Cẩm nói: "Hôm nay tôi rảnh rỗi, ghé qua thăm cô, nơi này thật náo nhiệt nhỉ?"
Đường Cẩm đáp lại: "Một người bạn cũ thôi, đến thăm tôi mà thôi."
Đường Lạc thấy Cố Vân Tịch và Đường Cẩm lại quen nhau, hơn nữa còn nhìn bộ dạng giống như quan hệ cũng không tệ lắm, tức giận càng thêm rõ rệt.
"Sao các cô lại quen nhau?"
Đường Cẩm nhìn anh ta không nói gì
Bộ phim “Cuộc Chiến Sinh Tồn” này, sao Đường Lạc có thể không biết được?
Cô ấy và Cố Vân Tịch quen biết, chắc chắn là vì bộ phim đó, có gì khó hiểu đâu?
Đường Cẩm đáp: "Chúng tôi quen nhau vì bộ phim “Cuộc Chiến Sinh Tồn” đó, tôi bảo Vân Tịch đến thử đồ, rồi quen biết thôi."
Nhắc đến bộ phim này, Đường Lạc càng thêm tức giận: "Bộ phim đó không có gì hay, tôi đã từ chối rồi!"
Đường Cẩm liếc nhìn anh ta, không muốn lãng phí lời nói với kiểu người không chịu chấp nhận sự thật này.
Cố Vân Tịch lại cười: "Bộ phim đó đâu có hợp tác với anh đâu! Hiện tại, giai đoạn chuẩn bị đã gần hoàn tất rồi, các diễn viên cũng đã chọn xong, ừm... Cảnh quay ở nước ngoài cũng đã bắt đầu, chỉ là phần của tôi thì còn chưa quay thôi."
Đường Lạc liếc nhìn Cố Vân Tịch, ánh mắt đầy vẻ thù địch: "Cô đắc ý lắm phải không? Dựa vào việc lên giường với người khác mà có được vai diễn, cô còn mặt mũi ở đây đắc ý sao?"
"Đường Lạc!" Đường Cẩm tức giận gầm lên.
Cố Vân Tịch lại chẳng để tâm một chút nào, nhẹ nhàng nói: "Anh muốn lên giường với anh ấy, mà anh ấy còn không thèm để ý đến anh đâu!"
Đường Lạc: "..."
Đường Cẩm: "... Phụt..."
Thứ lỗi cho cô ấy, thực sự không nhịn được!
Cô bé này miệng thật sự quá độc, nhưng mà nói thật, Đường Cẩm liếc nhìn Đường Lạc một chút, nếu như Đường Lạc là nữ, Đường Cẩm cảm thấy, Đường Lạc nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để Lục Hạo Đình cưới mình.
Đường Lạc nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Vân Tịch: "Cố Vân Tịch, côi tốt nhất đừng đắc ý như vậy, cửa Lục gia, cô đời này cũng đừng nghĩ vào được, một ngày nào đó, khi đại ca tôi chán ngấy cô, lúc đó, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!"
"A!" Cố Vân Tịch cười, "Anh đó! Quá tự cao rồi, cho dù không có đại ca anh, anh cũng chẳng có bản lĩnh làm gì tôi đâu."
Sắc mặt Đường Lạc khẽ biến!
Cố Vân Tịch lại cười lạnh một tiếng, ánh mắt đầy vẻ lạnh lẽo và khinh miệt: "Đường Lạc, thật ra tôi rất tò mò, cái sự tự tin mù quáng này từ đâu mà có vậy?"
"Một đứa con riêng vô dụng, ngay cả ba ruột của mình còn ghét bỏ, nói không chừng hận đến chết, anh nói anh lấy đâu ra tự tin mà dám khinh thường tôi? Những năm này, vì có Lục Hạo Đình và Diệp Phồn, anh mới có thể ở trong giới thượng lưu của đế đô có chút danh tiếng, đừng tưởng mình là người trong giới này nhé?"
"Không có Lục Hạo Đình, anh chẳng là cái gì cả, có tư cách gì mà ở đây hô to gọi nhỏ?"
Đường Lạc nắm chặt nắm đấm, khẽ vang lên tiếng "rắc rắc": "Tôi và đại ca là anh em, đã là anh em nhiều năm, không phải loại phụ nữ như cô có thể so sánh!"
Cố Vân Tịch cười khẩy: "Lục Hạo Đình và Đường Dục mới là anh em, còn anh... không phải!"
Đường Lạc mắt đỏ ngầu, giơ nắm đấm lên, định đánh Cố Vân Tịch. Đường Cẩm hoảng hốt, vội vàng kéo hắn lại, "Đường Lạc, anh điên rồi sao? Lại còn muốn động thủ?"
"Con tiện nhân này, cô ta đáng bị đánh!" Đường Lạc quát.
"Anh mới là cái loại đáng bị đánh!" Đường Cẩm tức giận: "Mới đến đây đã nói những lời khó nghe, nói người ta bồi người lên giường. Vân Tịch đã không tát anh một cái đã là quá khách khí rồi, dừng tay cho tôi!"
Gần đây, mọi chuyện của Đường Lạc không thuận lợi, lúc này lại bị Cố Vân Tịch chế giễu như vậy, anh ta đã hoàn toàn tức giận. Khi bị Đường Cẩm ngăn lại, anh ta nhìn Đường Cẩm với ánh mắt âm u: "Buông tay!"
Đường Cẩm sững sờ, nhìn vào ánh mắt đáng sợ của Đường Lạc: "Sao vậy? Anh còn muốn đánh tôi sao?"
Đường Lạc không đáp, chỉ đơn giản là giơ tay lên, hất mạnh, trực tiếp đẩy Đường Cẩm ngã ra ghế sa lon.
Đường Cẩm đi giày cao gót, lại không ngờ Đường Lạc thực sự sẽ ra tay, vì vậy một cái không kịp phòng bị đã bị văng ra ngoài.
Đường Cẩm thật sự bị sốc, không thể ngờ rằng Đường Lạc lại có thể vô sỉ đến mức này. Cố Vân Tịch là người phụ nữ của Lục Hạo Đình, cho dù cô sai, nhưng một người đàn ông như Đường Lạc cũng không thể xuống tay với cô gái này được chứ?
Coi như là đi cùng với Lục Hạo Đình, bảo Lục Hạo Đình về giáo huấn Cố Vân Tịch cũng được, nhưng Đường Lạc lại dám ra tay, vậy mà còn dám coi Lục Hạo Đình như không tồn tại sao?
"Đường Lạc! Dừng tay cho tôi!"
Đường Cẩm hét lên.
Cố Vân Tịch đứng đó, nhìn thấy Đường Lạc như vậy, thật sự là thay đổi cách nhìn đối với anh ta.
"Dừng tay!"
Đường Lạc lao tới, Cố Vân Tịch đang chuẩn bị ra tay thật mạnh để ngăn cản tên này thì lúc đó Diệp Phồn vừa vặn đến. Thấy Đường Cẩm bị quăng lên ghế sa lon, Đường Lạc đang giơ nắm đấm, mặt dữ tợn hướng về phía Cố Vân Tịch, Diệp Phồn thực sự không thể tin vào mắt mình.
Hét lên một tiếng, Diệp Phồn lao tới, một tay nắm lấy nắm đấm của Đường Lạc, tay còn lại ngay lập tức đấm vào mặt anh ta.
"Ầm!"
Một cú đấm mạnh vào mặt Đường Lạc.
"Anh có bản lĩnh rồi đúng không? Hai người phụ nữ mà anh cũng dám đánh sao?"
—-------------------------
Maya có lời muốn nói:
Giám đánh vợ Lục thiếu à? Đường Lạc, anh chết chắc rồi! Tự cầu phúc đi!