Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 696: Chương 696




Ngay cả bản thân Vinh Uy cũng không thể tin nổi. Anh vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ sống cả đời trên chiếc xe lăn này. Mặc dù suốt mấy năm qua anh vẫn kiên trì luyện tập, không buông bỏ chút hy vọng mong manh nào để có thể đứng lên, nhưng trong lòng anh rõ ràng, hy vọng đó quá xa vời.

Vậy mà sau này, đột nhiên anh nhận được tin từ Sở Mặc, nói anh ta đã có thể đứng lên, thậm chí rất nhanh sẽ hoàn toàn hồi phục và quay trở lại quân đội.

Khi ấy anh thực sự chấn động đến không nói nên lời. Một phần vì vui mừng thay cho Sở Mặc, phần khác là sự hy vọng mãnh liệt bắt đầu nhen nhóm trở lại trong lòng anh.

Thật ra, ban đầu cả nhà họ đến thủ đô từ sớm, nhưng vì đứa bé đột nhiên phát bệnh nên bị trì hoãn. Cuối cùng khi chữa mãi không khỏi, họ đành phải đưa cả con theo đến đây.

Anh không ngờ, vị “Cố thần y” nổi danh mà anh luôn nghe nhắc tới kia, lại trẻ tuổi đến vậy. Và càng không ngờ hơn, cô lại có thể nói thẳng một câu như thế, chỉ cần hai, ba tháng là anh có thể hồi phục?

“Tôi... nhanh như vậy thật sao? Có thể... có thể giống như Sở Mặc được không?” Vinh Uy hơi thấp thỏm, trong ánh mắt lại lấp lánh một tia hy vọng.

Anh lớn lên trong quân đội, tình cảm dành cho nơi đó không giống người thường. Nếu thực sự có thể hồi phục, anh vẫn muốn quay về. Dù cho nơi ấy từng khiến anh bị thương nặng đến mức này, anh vẫn muốn trở lại.

Anh và Sở Mặc, suy cho cùng là cùng một kiểu người.

Cố Vân Tịch mỉm cười: “Không sai. Giống như Sở Mặc. Tôi sẽ giúp anh hồi phục như trước. Đến lúc đó, nếu anh muốn quay về quân đội cũng hoàn toàn có thể.”

Cả nhà nghe xong, hoàn toàn sững sờ, không ai nói nên lời.

Ông cụ Vinh nhìn cô gái trẻ trước mắt, đôi mắt già nua lập tức đỏ hoe. Ông nghẹn ngào mãi mà chỉ nói được hai chữ: “Cảm ơn!”

Cố Vân Tịch vội vàng đáp lại: “Ông à, ông đừng khách sáo ạ. Nói cho đúng thì hiện giờ cháu cũng coi như là một người lính, đang học ngành y ở Đại học Quốc phòng. Cứu người là trách nhiệm của cháu, huống hồ người cần giúp lại còn là một gia đình anh hùng đã cống hiến cho đất nước như vậy. Ông yên tâm, cháu nhất định sẽ chữa khỏi cho anh Vinh Uy.”

Cô khẽ liếc nhìn đứa bé đang ngủ ngoan trong vòng tay người mẹ, sắc mặt cũng trầm xuống, nghiêm túc hỏi: “Trước đây mọi người đã đưa bé đi khám ở rất nhiều bệnh viện đúng không? Đã dùng qua rất nhiều loại thuốc rồi?”

Giang Uyển Dung nghe vậy, vẻ mặt lập tức lo lắng: “Dạ đúng… đúng là như vậy. Có… có vấn đề gì sao? Lúc đó thấy con bệnh nặng như thế, chúng tôi chỉ biết đưa đến bệnh viện. Nhưng bệnh viện cũng không tìm ra nguyên nhân, ban đầu còn tưởng là bệnh vặt thông thường, cho điều trị như bình thường, mà không hề có tác dụng gì cả.”

“Về sau chúng tôi đưa đi khắp nơi, gặp biết bao bác sĩ, làm xét nghiệm cũng tiêu tốn hơn trăm triệu. Cô xem mấy xấp kết quả xét nghiệm đó, toàn bộ đều là kết quả kiểm tra. Nhìn con càng ngày càng nặng, thật sự chúng tôi cũng hết cách rồi. Cuối cùng chỉ còn biết ôm hy vọng lên thủ đô, nghĩ rằng Sở Mặc còn nặng như vậy mà cô cũng chữa được, biết đâu con trai tôi cũng có cơ hội.”

Cố Vân Tịch khẽ thở dài: “Thật ra, nếu như chữa từ sớm thì bé sẽ không trở nặng như thế này. Việc điều trị ban đầu cũng đơn giản hơn rất nhiều, và bé cũng không phải chịu đựng đau đớn đến vậy.”

“Nhưng hiện tại vẫn có thể chữa được, chỉ là thời gian sẽ cần lâu hơn một chút. Tốt nhất mọi người cứ ở lại đây, để tôi có thể theo dõi tình trạng của bé thường xuyên.”

Rồi cô ngước mắt, ánh nhìn nghiêm túc: “Bệnh của bé là do một loại virus hiếm gây ra, không lây nhiễm, nhưng lại rất dai dẳng. Với trẻ nhỏ sức đề kháng yếu, quá trình hồi phục sẽ chậm hơn, nên cần kiên trì và theo dõi kỹ lưỡng.”

Nghe nói con mình có thể chữa khỏi, Giang Uyển Dung kích động liên tục cảm ơn không ngừng: “Không sao, không sao cả! Chỉ cần có thể chữa khỏi, bao nhiêu thời gian tôi cũng chờ được. Bác sĩ, xin cô nhất định phải cứu con trai tôi… Nó còn nhỏ như vậy, không thể tiếp tục chịu khổ nữa. Cô nói cần tôi làm gì, tôi đều làm theo hết, tôi nhất định nghe lời.”

Với cô, con chính là sinh mệnh. Chồng thì tàn phế, con thì bệnh nặng, Giang Uyển Dung đã rất lâu rồi mới có lại cảm giác hy vọng mãnh liệt như lúc này.

Cố Vân Tịch muốn giữ cả nhà Vinh Uy lại Lục gia để tiện theo dõi tình trạng bệnh, liền quay sang nói với bà cụ Lục: “Bà nội, để họ tạm thời ở lại Lục gia được không ạ? Như vậy tiện cho cháu theo dõi sức khỏe của bé, thể trạng của bé rất yếu, cần điều dưỡng thật tốt. Cháu ở gần sẽ dễ chăm sóc hơn.”

Bà cụ Lục vốn không hiểu rõ lắm chuyện này, nhưng Cố Vân Tịch nói sao thì bà làm vậy, không có ý kiến gì. Dù sao, chuyện này cũng chẳng có gì bất lợi với nhà mình.

Bà lại còn quen biết với Vinh gia, giờ nhà họ gặp nạn, giúp một tay cũng là chuyện nên làm.

Thế là bà cụ Lục cười nói: “Nhà này là của cháu, cháu thấy sao tiện thì cứ thu xếp. Bà không có ý kiến gì.”

Câu nói ấy khiến ánh mắt của cả Vinh lão gia tử và Vinh Uy đồng loạt đổ dồn lên người Cố Vân Tịch. Thực ra, trước đó khi nghe Sở Mặc nói, họ đã biết Cố Vân Tịch là bạn gái của Lục Hạo Đình.

Cũng vì vậy mà họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Nhưng tận mắt chứng kiến mới thấy rõ, hóa ra Cố Vân Tịch ở Lục gia lại có vị trí quan trọng đến thế. Bà cụ Lục nhìn cô rõ ràng là vô cùng yêu mến.

Ông cụ Vinh liếc mắt nhìn cháu trai, cả hai người đều hiểu ngầm mà không nói gì, rồi cứ thế ở lại Lục gia.

Chiều hôm đó, Cố Vân Tịch bắt đầu trị liệu lần đầu cho cả Vinh Uy và đứa bé.

Vinh Uy cũng giống hệt như Sở Mặc khi mới bắt đầu trị liệu, đau đến mức không ngừng rên rỉ, nghe mà xót cả ruột gan.

Tin tức nhanh chóng lan ra khắp khu đại viện. Đến khi Tịch gia nhận được tin, Tịch Thiên Minh gần như chấn động đến sững người.

“Cậu nói ai cơ?”

Người bên dưới báo lại: “Là Vinh lão thủ trưởng ở quân khu phương Nam, ông ấy đưa cháu trai là Vinh Uy và chắt trai đến thủ đô khám bệnh. Hiện tại đang ở Lục gia.”

“Nghe nói Cố Vân Tịch có thể chữa khỏi, hiện giờ đã bắt đầu trị liệu lần đầu. Vinh Uy cũng bị liệt như Sở Mặc, mà trị liệu thì cũng đau đớn giống y như lần đầu Sở Mặc điều trị vậy, la hét thảm thiết lắm!”

Vinh lão thủ trưởng?

Tịch Thiên Minh có phần sửng sốt.

Anh ta xưa nay đều hoạt động trong hệ thống quân đội phía Bắc, nên không quá rành chuyện bên quân khu phương Nam. Nhưng cái tên “Vinh lão thủ trưởng”, anh ta đã từng nghe qua.

Chỉ là… không biết rõ lắm.

“Vinh gia cũng có một người bị liệt giống Sở Mặc? Vẫn còn giữ được chân à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.