Giang Minh Hàn vừa rời đi chưa được bao lâu, Đường Lạc còn đang ngồi trong văn phòng chau mày suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào, thì bất ngờ bên ngoài truyền vào tiếng trợ lý hốt hoảng, hấp tấp chạy vào: “Đường tổng, Đường tổng! Ông… ông cụ…”
Chưa kịp nói hết câu, thì rầm một tiếng, cánh cửa ban công bị đá một cú bật tung.
Một ông cụ râu tóc điểm bạc, khuôn mặt hằn lên từng nếp nhăn rõ nét, đôi mắt hõm sâu, mang theo khí thế giận dữ đùng đùng xông thẳng vào phòng.
“Đồ nghiệt chủng! Nhìn xem mày đã làm ra chuyện tốt gì đây?!”
Ông cụ nổi giận không nhẹ, vừa bước vào đã mở miệng mắng như sấm, cây gậy trong tay vung lên liền đánh thẳng về phía Đường Lạc.
Đường Lạc thoáng ngây ra trong chốc lát, nhưng cũng chỉ là ngẩn người một chút thôi nhưng ngay sau đó, anh lập tức lấy lại tinh thần.
Nhìn dáng vẻ của ông cụ Đường trước mặt, trong mắt Đường Lạc chỉ còn sự chán ghét, hoàn toàn không có lấy một chút kinh ngạc.
Hiển nhiên, cái kiểu hành xử thế này của ông cụ, anh ta đã nhìn quen đến mức không còn gì để ngạc nhiên nữa. Quen thuộc đến mức không còn muốn oán trách.
Đường Lạc bình tĩnh tránh né đòn tấn công của ông cụ, không hề luống cuống, còn quay đầu nói với trợ lý đứng bên cạnh: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Trợ lý lập tức bước nhanh ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại cẩn thận.
Trong văn phòng giờ chỉ còn lại hai người: Đường Lạc và ông cụ Đường. Không đánh trúng được anh ta, ông cụ càng thêm tức tối, tiếp tục lao tới, nhất định phải đánh bằng được.
“Mày đúng là đồ phế vật vô dụng! Cho mày bao nhiêu tài nguyên tốt như vậy mà mày vẫn không làm nên chuyện! Thằng tạp chủng, đồ hạ tiện, mày còn dám đi đắc tội với Lục Thiếu à? Mày chán sống thật rồi! Hôm nay tao phải đánh chết mày!”
Ông cụ giơ gậy lên, tiếp tục xông tới. Nhưng lần này, Đường Lạc chỉ liếc ông một cái, cười nhạt đầy khinh thường, rồi duỗi tay ra, thản nhiên nắm lấy cây gậy đang vung tới.
“Ông làm loạn đủ chưa?”
Ông cụ thấy Đường Lạc dám lớn tiếng với mình, tức giận đến mức mắt trợn ngược, gào lên: “Không ai tin cái thằng tạp chủng như mày, mày muốn làm gì? Mày còn dám đánh tao à? Tao cho mày biết, nếu không phải có Đường gia, mày chẳng là cái gì cả! Mày chỉ là một đứa con riêng không thể lộ diện, hai năm nay tao cho mày chút ánh hào quang, mày quên mình là ai rồi đúng không? Đường gia cho mày điều kiện tốt như vậy mà mày dám đi đắc tội với Lục gia? Mày chán sống rồi hả?”
Trong lòng Đường Lạc đầy tức giận, ánh mắt anh ta vẫn lạnh lẽo.
Nhưng ông cụ Đường vẫn không hề sợ hãi, tiếp tục mắng: “Làm sao? Mày còn dám nhìn tao như vậy à? Tao nói sai sao? Mày chỉ là một đứa con riêng không thể lộ diện, năm đó mẹ mày, con tiện nhân đó vì tiền của Đường gia mà lừa được con trai tao, rồi lén lút sinh mày ra. Sinh mày ra thì có gì to tát? Đường gia có Dục Nhi rồi, căn bản không cần mày. Nếu không phải có Đường gia, mày giờ chắc đang phải đi xin ăn!”
Nhìn thấy sự căm hận trong mắt ông cụ, Đường Lạc bỗng cười lạnh: “Đáng tiếc, Dục Nhi của ông không còn nữa! Anh ta chết rồi!”
Vừa nghe đến đây, ông cụ lập tức nổi giận dữ dội.
Ông cụ cố gắng giật lại cây gậy, nhưng tuổi tác đã làm ông yếu đi, không thể chống lại Đường Lạc. Cây gậy vẫn bị Đường Lạc giữ chặt.
Ông cụ tức giận đến mức giậm chân, vừa dậm chân vừa mắng Đường Lạc: “Ngày xưa sao không phải là mày chết? Mày đúng là tai họa, đã là người của Đường gia thì phải làm việc cho Đường gia! Mày phải thay Dục Nhi chết đi!”
“Tiểu tạp chủng, tao cho mày biết, dù Dục Nhi chết rồi, tất cả những gì mày có hôm nay cũng là của nó. Dù nó chết, vẫn mạnh mẽ hơn mày!”
Đường Lạc giận đến mức tay nổi gân xanh, anh ta nhìn ông cụ mà trong lòng dâng lên cơn thịnh nộ, cảm giác muốn giết ông ngay lập tức.
Nhưng ông cụ vẫn không ngừng mắng: “Nếu không phải vì Dục Nhi, mày làm sao có thể trở thành anh em với thiếu gia Lục gia? Tao nhổ vào! Mày ngay cả xách giày cho người ta cũng không xứng, còn dám gọi là anh em!”
“Vì Dục Nhi, mày mới có cơ hội đứng trên người khác, Lục gia là dòng dõi gì? Mày vất vả bợ đỡ được nhà họ, không biết cách lấy lòng, lại còn đi đắc tội với người ta? Mày bị sao thế?”
“Thịnh Thế là một tập đoàn lớn như vậy mà thiếu tiền trong một năm sao? Tao đã nghe nói hầu hết tài nguyên Thịnh Thế đều do Cố Vân Tịch quản lý, cái con bé đó là người phụ nữ của Lục Hạo Đình đúng không? Không phải cô ta, sao có thể có được Thịnh Thế?”
“Lục Thiếu đưa Thịnh Thế cho người phụ nữ của mình chơi, tao còn tưởng mày và người ta làm anh em nhiều năm, có quyền lực hơn. Không ngờ lại bị đuổi ra ngoài!”
“Ha ha ha! Bị đuổi ra ngoài? Mày muốn chết à? Tao điều tra lâu như vậy mới nghe tin mày và Cố Vân Tịch không hòa hợp, sao mày và cô ta lại không cùng một chí hướng? Mày có tư cách gì mà không hòa thuận với cô ta?”
“Cô ta là người phụ nữ của Lục Thiếu, mày không biết ngoan ngoãn đi nịnh bợ mà lại đi đắc tội với cô ta? Mày tự hỏi xem, mày có muốn chết không?”
Tuy ông cụ đã rất già, nhưng giọng nói vẫn mạnh mẽ như vậy!
Khi ông mắng Đường Lạc, lời nói như xối xả không dừng lại, không hề ngắt quãng.
Không ai có thể đoán được, với cái khí thế ấy, ông không giống như một người già chút nào!
Đường Lạc tức đến mức suýt nữa bật dậy, anh ta đã chịu đựng quá nhiều từ ông cụ rồi.
“Câm miệng lại! Cố Vân Tịch chẳng qua chỉ là một con hát hèn hạ, cô ta có gì mà cùng Lục Hạo Đình ở bên nhau? Sao lại bảo tôi phải đi nịnh bợ cô ta? Cô ta cũng xứng sao?”
Ông cụ giơ tay định vung một cái tát vào mặt Đường Lạc, nhưng may mắn là không đánh trúng.
“Cô ta không xứng sao? cô ta dựa vào đâu mà không xứng? Còn dám nói cô ta là hèn hạ? Mày có tư cách gì mà nói cô ta như vậy? Mày mới là kẻ hèn hạ!”
“Đồ ngu, mày là đứa không thể làm gì ra hồn, Dục Nhi đã cho mày điều kiện tốt như vậy, mà mày không biết lợi dụng, lại còn đi đắc tội với người ta? Cố Vân Tịch là gì? Mày có tư cách gì mà hỏi Cố Vân Tịch là gì? Dù thế nào đi nữa, hiện tại cô ta cũng là người của Lục Thiếu!”
“Đàn ông đối với người phụ nữ của mình luôn có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, nếu mày không tôn trọng người phụ nữ của cậu ta, thì mày cũng không tôn trọng cậu ta luôn!”
“Người ta cho mày tiền tài và địa vị mà mày không biết xấu hổ lại còn đến bắt nạt người phụ nữ của người ta, mày nghĩ Lục Thiếu là thằng ngốc sao?”
Đường Lạc siết chặt nắm đấm, anh ta rất muốn đấm chết lão già này.
Nhìn thấy thái độ của Đường Lạc, ông cụ hừ lạnh, khinh bỉ nói: “Sao? Mày còn muốn đánh tao? Tao cho mày biết, Dục Nhi khi còn sống, người mà nó tôn trọng nhất chính là ông đây, ông của mày. Nếu mày dám động vào một sợi tóc của tao, tao sẽ đi nói với Lục Thiếu, mày xong đời ngay lập tức!”
Đường Lạc thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không ra tay đánh.
Ông cụ tức giận nói: “Mày thức thời rồi đấy. Tao nói cho mày biết, mày phải nhanh chóng đi xin lỗi Cố Vân Tịch. Dù có phải quỳ xuống cầu xin người ta tha thứ, mày cũng phải làm! Mày đừng có già vờ giữ tôn nghiêm với tao, mày không có tôn nghiêm đâu! Tôn nghiêm của mày chỉ có khi đứng trước mặt Lục Thiếu và đám cậu ấm nhà hào môn mới có chút giá trị thôi!”
“Cố Vân Tịch dù có là người phụ nữ dựa vào bò giường để thượng vị thì chỉ cần Lục Thiếu chiều chuộng cô ta một ngày, thì mày cũng phải quỳ xuống cúng bái cô ta như tổ tông, hiểu chưa?”
Đường Lạc cắn răng nói: “Nếu tôi không làm vậy thì sao?”
Ông cụ cười lạnh: “Không làm? Vậy mày chờ mà cút đi!”
“Đừng quên, Dục Nhi chăm sóc Đường gia chứ không phải mày! Đường gia không chỉ có mỗi mày là con cháu đâu!”