Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 729: Chương 729




Đường Cẩm nhìn thấy ánh mắt cô đơn của con trai, nước mắt lập tức trào ra vì đau lòng.

“Xin lỗi… thật xin lỗi! Con yêu à… Mẹ nhất định sẽ cố gắng hết sức, sớm đưa con về nước, được không? Lần này… nhất định lần này sẽ đưa con về!”

Ngay khi cuộc gọi video vẫn còn đang tiếp diễn, đột nhiên một người phụ nữ trẻ ôm theo một đứa bé lao vào khung hình, hét lên: “Chạy mau!”

Nói xong, cô ấy bế đứa trẻ trong tay lập tức quay người bỏ chạy.

Đường Cẩm như bị đông cứng, hoàn toàn chết lặng trước cảnh tượng đó. Cô biết, chắc chắn đã xảy ra chuyện. Người phụ nữ vừa xông vào chính là trợ lý của cô, Phỉ Phỉ. Đứa bé trong lòng cô ấy, chính là đứa con mà Đường Cẩm đã nuôi dưỡng từ khi nhặt được.

“Phỉ Phỉ? Phỉ Phỉ, đã có chuyện gì vậy?!”

“Đừng nói gì cả!”

Câu trả lời từ Phỉ Phỉ đầy gấp gáp nhưng giọng vẫn cố hạ thấp, rõ ràng là vì sợ bị phát hiện.

Thấy vậy, Đường Cẩm không thể nào ngồi yên được nữa. Cô phải đi tìm con! Phải tìm bằng được!

Vừa xông ra khỏi phòng, cô lập tức đụng phải Cố Vân Tịch đứng ngay cửa.

“Đường Cẩm…”

Đường Cẩm khựng lại. Vẻ hoảng loạn vẫn còn hiện rõ trên gương mặt, vừa vặn bị Cố Vân Tịch nhìn thấy hết.

Vốn dĩ Cố Vân Tịch đang định đến tìm Đường Cẩm trao đổi một chút về việc chuẩn bị trang phục, không ngờ còn chưa kịp gõ cửa thì Đường Cẩm đã tự mở ra, mà lại trong bộ dạng như gặp đại nạn.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì thế… A…”

Cố Vân Tịch còn đang ngạc nhiên thì Đường Cẩm đã kéo cô vào phòng, “bịch” một tiếng đóng cửa lại.

“Vân Tịch! Tôi… Cô có biết Lục Thiếu hay ai trong đám người quen ở Phong Thành này không? Càng quen biết với người ngoài xã hội, càng có thực lực càng tốt ấy! Nhờ cô liên hệ với họ cứu con tôi với! Diệp Phồn ở đâu? Gọi ngay cho Diệp Phồn! Con trai của anh ấy đang gặp nguy hiểm! Làm ơn nhanh lên!”

Lúc này, Đường Cẩm hoàn toàn hoảng loạn. Không có người mẹ nào mà khi con mình đang gặp nguy hiểm đến tính mạng lại còn nghĩ tới chuyện giấu giếm cả.

Cô biết hiện tại chỉ có thể tìm đến những người có thể giúp được như Lục Hạo Đình hoặc Diệp Phồn. Dù rằng sau này có thể con cô sẽ bị Diệp gia giành quyền nuôi dưỡng, cô cũng chấp nhận. Bây giờ, điều duy nhất cô muốn là con mình còn sống, chỉ cần còn sống là đủ!

Cố Vân Tịch như bị sét đánh ngang tai.

Con trai?

Gì cơ... Con trai của Diệp Phồn?

Cô hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Nước mắt Đường Cẩm tuôn như suối, toàn thân run rẩy vì sợ hãi, tay ôm chặt điện thoại, ánh mắt không rời khỏi màn hình, nơi có hình ảnh đứa bé, có thể thấy rõ đám người họ đang chạy trốn, phong cảnh phía sau vụt qua rất nhanh.

“Bảo Bối... Bảo Bối...”

“Mẹ ơi... Chúng con không sao...”

Đoàng! Một tiếng súng nổ chát chúa.

“Á!” Đứa bé ở đầu dây bên kia hét lên vì sợ, lập tức co người lại chui vào lòng Lâm Hiểu Phỉ. Màn hình điện thoại cũng tối sầm lại, không phải bị tắt máy, mà là bị ôm vào ngực, không còn thấy gì nữa.

“AAA! Con trai mẹ... hu hu làm sao bây giờ?! Diệp Phồn... gọi cho Diệp Phồn đi... mau gọi điện thoại, nhanh lên...”

Đường Cẩm đã rối loạn đến mức nói năng lắp bắp, vừa khóc vừa cầu xin Cố Vân Tịch mau chóng liên lạc với Diệp Phồn. Cô còn định lục tìm điện thoại trên người Vân Tịch vì không dám ngắt cuộc gọi đang kết nối, mắt vẫn dán chặt vào màn hình.

Lúc này, Cố Vân Tịch mới sực tỉnh, giật lấy điện thoại trong tay Đường Cẩm, mở miệng nói rõ ràng: “Cô là bạn của mẹ các cháu, các cháu đang ở đâu? Cô sẽ tới cứu! Mau nói đi!”

Những chuyện thế này, kiếp trước Cố Vân Tịch đã từng trải qua rất nhiều, nhất là quãng thời gian “người đàn bà” kia truy sát. Chỉ cần nghe âm thanh trong điện thoại, cô đã biết đối phương hiện đang liều mạng chạy trốn chứ không phải đang ẩn nấp. Vì vậy, lúc này vẫn còn có thể nói chuyện được.

Đầu dây bên kia vang lên giọng một người phụ nữ: “Bọn chúng có súng, nếu cô đến mà không chuẩn bị thì...”

“Tôi biết bọn chúng có súng! Mau nói đang ở đâu đi! Tôi có cách!”

Cố Vân Tịch quát lên một tiếng lớn, giọng nói đầy mệnh lệnh, không chút do dự. Đồng thời, cô đã cầm điện thoại của Đường Cẩm chạy thẳng xuống lầu. Trước khi đi chỉ nói lại một câu: “Ở nhà chờ tin!”

“Khoan đã! Tôi cũng muốn đi!” Đường Cẩm mặt mũi đầy nước mắt, định lao theo ra ngoài.

Nhưng vừa bước ra cửa, Cố Vân Tịch đã đẩy ngược cô trở lại trong phòng: “Đừng khóc! Ở nhà đợi đi, cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả! Ở đây còn nhiều người như vậy, đừng để lộ ra!”

Nghe đến đó, Đường Cẩm lập tức sững sờ, không dám động đậy. Nhiều người? Ở đây còn có người ngoài?

Đường Cẩm choáng váng cả đầu óc. Trong khi đó, Cố Vân Tịch đã biến mất khỏi tầm mắt, cô đã xuống lầu, lao ra khỏi biệt thự.

Đường Cẩm toàn thân run rẩy nhìn quanh, thấy các nhân viên làm việc vẫn chưa quay về, không ai phát hiện chuyện gì vừa xảy ra. Đường Cẩm lập tức quay trở về phòng mình, khóa kỹ cửa lại, rồi ngồi bệt xuống đất, ôm lấy người mà khóc nức nở.

Là cô sai rồi. Cô nên sớm đưa con mình về nước. Ở thủ đô còn có Diệp gia, ít nhất cũng có thể bảo vệ bọn trẻ an toàn.

Bây giờ phải làm sao đây?

Phải làm sao bây giờ…?

Ở một phía khác, Cố Vân Tịch đã lao thẳng ra khỏi biệt thự. Trong khi vẫn giữ liên lạc qua điện thoại, cô vừa nói vừa thúc giục, thì người phụ nữ kia cũng vội vàng báo vị trí đại khái của mình. Cô ấy vẫn đang chạy trốn, nhưng chỉ cần nghe qua, Cố Vân Tịch đã nhanh chóng xác định được họ đang ở đâu.

Trong biệt thự vốn có sẵn xe. Trước khi đến đây, Trần Kính Nguyên đã chuẩn bị vài chiếc để dự phòng. Cố Vân Tịch nhảy lên xe, lập tức khởi động và phóng đi, đồng thời vẫn giữ cuộc gọi không ngắt.

Khi xe rời khỏi biệt thự, cô lấy từ trong không gian ra một chiếc áo khoác đen trông rất bình thường, mặc vào. Rồi cô đeo mũ trùm đầu, kính râm và khẩu trang để che kín mặt. Hệ thống y học tích hợp trong không gian của cô đã kích hoạt tính năng định vị và dẫn đường, hình ảnh toàn bộ khu vực xung quanh hiện rõ như bản đồ 3D ngay trong đầu cô.

Cố Vân Tịch không khỏi thầm kinh ngạc, công nghệ của quốc gia thần bí này thực sự quá siêu việt!

Hệ thống định vị toàn cầu, chỉ đường theo thời gian thực… cái này đúng là còn mạnh hơn cả vệ tinh!

Cô lại lấy ra một chiếc điện thoại khác từ không gian, bấm gọi một số:

“Tôi gửi cho anh một địa chỉ. Cử người đến đó ngay lập tức. Tôi sẽ trả thù lao. Làm càng nhanh càng tốt!”

Chiếc xe cứ thế lao nhanh về phía trước. Trong suốt cuộc gọi, Cố Vân Tịch vẫn có thể nghe thấy âm thanh bên kia. Xem ra người phụ nữ đang bế đứa trẻ chắc chắn là cao thủ, dù ôm theo đứa nhỏ nhưng tốc độ chạy vẫn nhanh đến kinh ngạc. Quan trọng nhất là, không nghe thấy tiếng súng hay tiếng la hét gì bất thường, chứng tỏ họ vẫn an toàn, chưa bị thương.

Cuộc gọi vẫn được duy trì, Cố Vân Tịch càng lúc càng tiến gần đến vị trí của họ.

Không ngờ được, Đường Cẩm và Diệp Phồn lại có cả con chung!

Chuyện này khiến Cố Vân Tịch vô cùng kinh ngạc. Xem ra lần này trở về, Diệp Phồn sẽ có không ít chuyện phải lo.

Ở một phía khác, Lâm Hiểu Phỉ như phát điên mà lao đi, ôm chặt lấy hai đứa trẻ. Cô biết rõ những kẻ phía sau là đến để giết người. Nhưng dù có liều mạng, cô cũng phải bảo vệ cho bằng được những đứa bé này.

Cô là phụ nữ, lại còn ôm theo hai đứa trẻ, thể lực chắc chắn không thể so với đám đàn ông đang đuổi phía sau. Cô có thể cảm nhận rõ, bọn họ đang ngày một đến gần.

Cậu bé lớn hơn quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn những kẻ đang rượt theo ngày càng sát, rồi lên tiếng: “Thả cháu xuống đi! Chúng ta chạy không thoát đâu. Em cháu vô tội!”

“Im miệng! Cô thà chết cũng sẽ không để cháu chết!” Lâm Hiểu Phỉ quát lên.

Cậu bé khẽ cười: “Cháu nói thật đấy. Nếu cháu chết, bọn họ sẽ không đuổi theo nữa. Cô vẫn còn có thể bảo vệ em cháu. Ba mẹ cháu đều mất rồi, cháu chết cũng chẳng ai buồn, nhưng em cháu thì khác.”

“Cô bảo cháu im miệng cơ mà!” Lâm Hiểu Phỉ giận đến phát điên.

Ngay lúc đó, trong điện thoại vang lên giọng của Cố Vân Tịch: “Không ai trong các người sẽ chết cả! Tôi đã biết các người đang ở đâu. Nghe đây, chạy tiếp 300 mét nữa, rồi rẽ trái, hướng về phía đại lộ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.