Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 738: Chương 738




Cố Vân Tịch nhìn thấy hai đứa trẻ, lập tức mỉm cười.

"Đêm nay chị sẽ tự xuống bếp, làm tiệc hải sản cho các em. Các em thích ăn gì?"

Đường Chí Hiên ánh mắt sáng lên: "Cháu thích ăn tôm lớn!"

Đường Phong lại nhìn Cố Vân Tịch một chút, rồi hỏi: "Chị thật sự sẽ xuống bếp sao?"

Cố Vân Tịch cười đáp: "Sao vậy? Chị trông như không biết nấu ăn à?"

Không ngờ, Đường Phong lại nghiêm túc gật đầu, "Quả thật là không giống!"

Cố Vân Tịch: "..."

Đường Phong nói: "Chị xinh đẹp như vậy, nhìn qua cứ như tiểu thư khuê các được nuôi dạy trong nhung lụa, khí chất như con gái nhà danh giá. Loại tiểu thư như chị mà biết nấu ăn sao? Có khi hành với tỏi còn không phân biệt nổi mới đúng."

Cố Vân Tịch: “…”

Cái thằng nhóc này… tư duy thật sự quá lạ đời!

Cô đi lại gần Đường Phong, vẻ mặt nghiêm túc, nói với giọng hết sức chân thành: "Bây giờ chị sẽ nghiêm túc nói cho em biết một sự thật... Chị không phải tiểu thư nhà giàu như em tưởng. Hồi nhỏ chị cực kỳ khổ, ba mẹ đều không cần chị, sống chẳng khác gì trẻ mồ côi, một mình tự bươn chải. Mới mấy tuổi đầu đã phải làm việc nhà, chăm sóc ông ngoại, y như một bảo mẫu nhỏ. Em nghĩ xem, một người như chị mà có được khí chất ngày hôm nay, chẳng phải rất kỳ diệu sao?"

Đường Phong hơi ngạc nhiên.

Bởi vì nhìn bề ngoài của Cố Vân Tịch thì không hề thấy chút nào giống từng trải qua những chuyện khổ cực như thế.

Cô ấy xinh đẹp, da dẻ mịn màng, khí chất lại cao quý, nhìn kiểu gì cũng chẳng giống người từng vất vả từ nhỏ. Nếu như lời cô nói là thật, vậy làm sao cô có thể đạt được địa vị hôm nay khi mới chỉ mười chín tuổi?

"Chị... chắc chứ? Nghe có vẻ không thật cho lắm. Nếu như chị thực sự từng khổ như vậy, thì... làm sao mà có thể đạt được vị trí hiện tại? Mới mười chín tuổi thôi mà, quá khó tin."

Cố Vân Tịch mỉm cười: “Chị đây gặp may thôi! Gặp được quý nhân giúp đỡ, lại thêm bản thân có chút năng lực, cho nên mới thuận lợi được như bây giờ!"

Đường Phong gật đầu: "Thế thì... nghe cũng hợp lý."

Phụt…!

Tiểu quỷ này nghiêm túc như vậy, nhưng tiếp xúc lại thấy thú vị thật đấy.

Cố Vân Tịch dắt Đường Phong vào bếp, để cậu theo mình cùng sơ chế hải sản.

"Em có thích ăn hải sản không?" Cố Vân Tịch hỏi.

"Thích lắm ạ!"

"Hôm nay nhiều hải sản lắm, chị sẽ nấu nhiều một chút. Em phải nếm thử tay nghề của chị thật kỹ nhé, xem thử có giống một cô gái xinh đẹp nấu ra không?"

Đường Phong liếc mắt nhìn cô một cái: "Được thôi! Thấy chị tự tin như vậy, dù món ăn có dở cũng không nỡ chê đâu."

Cố Vân Tịch: “…”

Đúng lúc đó, điện thoại cô vang lên. Là Lục Hạo Đình gọi tới.

"Alo? Anh Hạo Đình!"

"Chuyện đó xử lý xong rồi, sẽ không liên lụy đến em đâu. Em cứ yên tâm làm việc của mình, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hiểu chưa?"

Cố Vân Tịch bật cười: "Hiểu rồi~ Anh Hạo Đình đúng là lợi hại ghê!"

"Đang nịnh anh à?"

"Ai nịnh chứ? Em nói thật lòng mà! Thật sự rất ngưỡng mộ anh!"

Lục Hạo Đình: "..."

"Ngưỡng mộ thì không chỉ nói suông đâu đấy. Đợi em về gặp anh, anh sẽ 'xử' em một trận!"

Cố Vân Tịch lập tức mặt đỏ lên.

Thật là… rõ ràng chỉ là nói chuyện bình thường, mà sao tự dưng lại đỏ mặt thế này?

Không lẽ… là do cô nghĩ linh tinh quá rồi?

"Sao chị đỏ mặt thế?" Giọng Đường Phong đột nhiên vang lên bên cạnh.

"A? Không… không có đâu!" Cô lắp bắp.

Trong điện thoại, Lục Hạo Đình cũng nghe thấy, bật cười: "Đỏ mặt rồi à? Nghĩ đi đâu thế hả?"

Cố Vân Tịch mặt càng đỏ hơn: "Ai… ai đỏ mặt chứ? Anh mới đỏ mặt thì có!"

Đường Phong: "Rõ ràng chị đỏ mặt mà! Lần này còn đỏ hơn lúc nãy, rõ ràng là đang tưởng tượng gì đó kỳ quái đúng không?"

Cố Vân Tịch: “…”

Cố Vân Tịch đứng đơ người tại chỗ, không phản ứng kịp. Trong điện thoại, tiếng cười của Lục Hạo Đình vẫn vang lên, trầm thấp mà êm tai, giống như tiếng đàn cello thủ thỉ, khiến tim cô đập thình thịch như nai con chạy loạn.

Đã lâu không gặp anh, nhớ anh đến mức không chịu nổi, giờ chỉ cần nghe thấy tiếng cười thôi cũng khiến cô bối rối cả lên. Đúng là... chẳng có chút tiền đồ nào cả!

"Đứa bé bên cạnh em là ai vậy? Con của Đường Cẩm à?" Lục Hạo Đình hỏi. Dù giọng nói còn hơi trẻ con, nhưng anh vẫn dễ dàng nhận ra đó là giọng của một đứa bé trai.

Cố Vân Tịch vội vàng hoàn hồn, nói nhanh: "Không phải đâu, là Đường Phong. Tiểu Chí Hiên đang ở bên ngoài với Đường Cẩm cơ. Em đang chuẩn bị làm tiệc hải sản cho mọi người, tụi em đang sơ chế nguyên liệu nè!"

Nghe cô trả lời, Lục Hạo Đình hơi nhíu mày, có chút bất ngờ.

Vừa rồi nghe giọng cậu bé ấy, cảm giác rất thân thiết với Vân Tịch, anh còn tưởng đó là con trai của Đường Cẩm, ai ngờ lại là Đường Phong.

Lục Hạo Đình bật cười: "Nói vậy thì anh phải cảm ơn thằng nhóc đó mới được. Nếu không có nó, anh còn không biết em lại 'hiểu nhầm' anh đến thế đâu!"

Cố Vân Tịch: “…”

Cô nghiến răng tức tối: "Em không tin đâu! Em tuyệt đối không hiểu lầm gì hết, rõ ràng là anh… suy nghĩ đen tối! Ai bảo anh toàn “lái xe” bậy bạ!"

"Anh hoàn toàn nghiêm túc đấy nhé!" Lục Hạo Đình kiên quyết phủ nhận.

Cố Vân Tịch: “…”

Không muốn tiếp tục đôi co chuyện này nữa, cô liền hỏi sang chuyện khác: "Bên anh chắc muộn lắm rồi nhỉ? Sao còn chưa ngủ?"

Lục Hạo Đình liếc nhìn đồng hồ, quả thật đã quá nửa đêm.

"Anh sắp đi ngủ rồi. Em nhớ tự chăm sóc bản thân đấy!"

"Anh bận chuyện của em à? Giờ không sao nữa rồi, anh tranh thủ nghỉ ngơi đi. Mấy hôm nay mệt lắm rồi còn gì!"

"Ừm."

Nói thêm vài câu, hai người cúp máy.

Lúc này, Đường Phong ngẩng đầu nhìn Cố Vân Tịch, cười cười hỏi: "Bạn trai chị đấy à?"

Cố Vân Tịch lập tức quay đầu lại, nghiêm mặt "giáo huấn": "Này nhóc con, sau này không được nói bậy nói bạ nữa, nghe chưa?"

Đường Phong: "Em có nói bậy đâu, em chỉ nói sự thật thôi mà!"

Cố Vân Tịch: “…”

Ở đó “chơi qua lại” với một thằng nhóc như Đường Phong, Cố Vân Tịch thật sự cảm thấy mình đúng là… quá rảnh rỗi rồi.

Tối hôm đó, cả nhóm đã có một bữa tiệc hải sản cực kỳ thịnh soạn. Món ăn do Cố Vân Tịch tự tay nấu khiến mọi người đều kinh ngạc, thật không ai ngờ, một người nhìn yểu điệu, dịu dàng như cô mà lại có tay nghề nấu ăn đỉnh đến vậy!

Thấy bầu không khí vui vẻ, Trần Kính Nguyên liền đề nghị mọi người chụp vài tấm hình kỷ niệm. Sau này đăng lên mạng, vừa giữ kỷ niệm, lại còn có lợi cho hình ảnh cá nhân của Cố Vân Tịch.

Đề xuất này được cả nhóm đồng tình. Vì thế, Cố Vân Tịch để hai đứa nhỏ ngồi một bên, Lâm Hiểu Phỉ cũng tránh mặt như thường lệ, ba người này sẽ không xuất hiện trong ảnh, tránh lộ diện không cần thiết.

Những người còn lại thì tạo dáng chụp ảnh cùng bàn tiệc hải sản, không khí vô cùng rộn ràng, náo nhiệt.

Ngày mai chính là buổi lễ khai mạc liên hoan phim, Cố Vân Tịch được yêu cầu phải nghỉ ngơi thật tốt, để đảm bảo trạng thái hoàn hảo nhất khi xuất hiện trên thảm đỏ.

***

Trong khi đó, những người khác vẫn phải tiếp tục làm việc. Ở phía trong nước, nơi đang là ban ngày, đội ngũ truyền thông bắt đầu tung dần các nội dung đã chuẩn bị từ trước, như ảnh đời thường, hậu trường, cảnh sinh hoạt thường nhật của Cố Vân Tịch…

Ngay khi những bức ảnh được đăng tải, mạng xã hội lập tức bùng nổ: "Oa oa oa! Chị đẹp xỉu!"

"Cái váy này xinh dã man luôn, ai biết ở đâu bán vậy? Ai có link thì cho em xin!"

"Trời ơi, hoa tươi, bể bơi, thời tiết đẹp, đúng kiểu nghỉ dưỡng lý tưởng!"

"Tôi cần cái váy này ngay lập tức, huhu!"

Không chỉ có hình ảnh, Trần Kính Nguyên còn chủ động tiết lộ một vài thông tin hậu trường với báo chí, ví dụ như chuyện Cố Vân Tịch mạnh tay thuê hẳn biệt thự cao cấp cho cả đoàn nghỉ dưỡng, hay việc đội ngũ của cô đã được điều động toàn bộ để hỗ trợ sự kiện lần này.

Mọi thứ khiến cộng đồng mạng vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.

"Thật là chị đại!"

"Đúng là nữ thần có tâm và có tầm!"

***

Thế nhưng ở một nơi khác, trong một phòng thí nghiệm tĩnh lặng, có người đang chăm chú nhìn vào loạt tin tức về Cố Vân Tịch. Đôi mắt người phụ nữ lóe lên sự ghen tị, tay cầm lấy một xấp ảnh cũ, miệng nhếch lên nụ cười đầy đắc ý.

"Phong quang quá nhỉ, Cố Vân Tịch… Nhưng lát nữa thôi, tôi sẽ tặng cho cô một món quà lớn. Để côi biết… leo càng cao, ngã càng đau!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.