Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 755: Chương 755




Đường Phong im lặng, không trả lời.

Cố Vân Tịch bật cười khẽ một tiếng, khẽ xoa xoa đầu cậu bé, dịu dàng nói: “Em nghĩ kỹ lại xem, mẹ em trước khi mất, vì sao lại giao em cho dì Đường Cẩm? Mà dì Đường Cẩm, vì sao lại phải quay về nước giữa chừng?”

“Tiểu quỷ à, chị biết em rất thông minh. Chị có thể nói cho em biết, bây giờ, em đã hoàn toàn an toàn rồi. Không có nơi nào trên đời này an toàn hơn nơi này hiện tại của em. Có chị và chú Lục che chở, không ai dám tùy tiện làm tổn thương em.”

“Cho nên, em phải học cách thành thật, biết chưa?”

Đường Phong vẫn im lặng.

Cố Vân Tịch cũng không ép cậu. Đứa trẻ này từ nhỏ đã lớn lên trong một hoàn cảnh không bình thường, có phòng bị như vậy là điều dễ hiểu.

Nếu không nhờ vào sự thông minh và phòng bị ấy, có khi đứa nhỏ này căn bản đã không thể sống được đến hôm nay.

Dù sao giờ nó cũng đã ở bên cạnh bọn họ, sống cùng họ một thời gian, rồi sẽ dần dần không còn cảm thấy căng thẳng nữa thôi.

Cố Vân Tịch xuống lầu để chuẩn bị chút đồ ăn. Vừa bước xuống, cô đã nhìn thấy Lục Hạo Đình đang đứng trước khung cửa sổ sát đất, bóng lưng anh toát lên vẻ trầm mặc, nặng nề.

Cô bước lại gần, nhẹ giọng hỏi: "Anh Hạo Đình, anh sao thế?"

Lục Hạo Đình quay đầu nhìn cô, trầm giọng: "Đứa trẻ kia... chính là đứa mà Đường Cẩm đã cứu trước đây, đúng không?"

Cố Vân Tịch khẽ gật đầu: "Ừm."

Anh nhíu mày, ánh mắt sâu xa: "Đường Cẩm sống cùng con trai ở nước ngoài, chỉ là một nhà thiết kế bình thường, lại vướng vào chuyện phiền phức như vậy... Tại sao cô ấy vẫn nhất quyết giữ đứa bé bên cạnh?"

Câu hỏi dồn dập khiến Cố Vân Tịch hơi bất ngờ. Cô không ngờ Lục Hạo Đình lại suy nghĩ nhiều đến vậy, lại còn hỏi sâu như thế.

Cô không biết, mấy ngày trước, anh vừa phát hiện chuyện Đường Dục từng yêu một cô gái, mà nơi chụp tấm ảnh ấy... lại chính là chỗ ở trước đây của Đường Cẩm.

Hơn nữa, trước đây cô ấy sống gần với Đường Lạc, thường xuyên qua lại, hỗ trợ lẫn nhau. Mà nơi Đường Dục và cô gái kia từng hôn nhau, cũng chính là nhà của Đường Cẩm.

Cố Vân Tịch nhìn anh chăm chú, do dự một lát rồi hỏi: "Anh... đang nghi ngờ điều gì?"

Lục Hạo Đình không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt khó đoán.

Cô liếc lên phía cầu thang, rồi kéo anh vào bếp, hạ giọng: "Có phải là... anh nhìn thấy Đường Phong rồi nhớ đến điều gì đó không? Anh cứ nói trước đi, lát nữa em sẽ nói cho anh biết những gì em biết."

Lục Hạo Đình mím môi, rồi bất ngờ ôm lấy cô, ôm rất chặt.

"Anh biết ý nghĩ của mình có vẻ điên rồ... nhưng anh không hiểu sao mình lại cứ nghĩ như vậy... Đường Phong thật sự rất giống Đường Dục!"

Anh hít sâu một hơi, giọng nói thấp dần: "Vân Tịch, em chỉ từng nhìn thấy ảnh Đường Dục khi đã trưởng thành. Nhưng anh biết,  Đường Phong bây giờ, giống hệt Đường Dục khi còn nhỏ. Dù khí chất có khác nhau, nhưng ngũ quan ấy... thật sự quá giống!"

Cố Vân Tịch chết lặng, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

Cô từng xem qua ảnh của Đường Dục, là tấm chụp chung với Lục Hạo Đình, nhưng lúc đó Đường Dục đã là người trưởng thành. So với anh ấy lúc trưởng thành, Đường Phong hiện giờ chỉ giống khoảng bốn phần. Nhưng cô không ngờ rằng, cậu bé ấy lại giống hệt Đường Dục khi còn nhỏ đến vậy!

Cố Vân Tịch ngẩng đầu nhìn anh, hơi sửng sốt: "Thảo nào ánh mắt anh từ nãy đến giờ cứ là lạ, thì ra là vì chuyện này… anh Hạo Đình, anh phải hứa với em một chuyện. Giữa chúng ta có thể không có bí mật, nhưng chuyện này... trước khi có kết luận rõ ràng, tuyệt đối không được nói với ai cả. Dù là Tiểu Ngũ hay Diệp Phồn,những người đó tuy kín miệng, anh cũng không nên kể. Và quan trọng nhất…. tuyệt đối không thể để Đường Lạc biết!"

Lời nói không cần nói quá thẳng, người thông minh như họ, chỉ cần ám chỉ là đủ hiểu.

Lục Hạo Đình khẽ gật đầu. Thấy vậy, Cố Vân Tịch mới bắt đầu kể cho anh nghe những suy đoán trước đây cô từng thảo luận với Đường Cẩm.

"Anh đừng quá kích động nhé! Ngay cả Đường Cẩm cũng chưa dám chắc chắn. Cô ấy chỉ cảm thấy Đường Phong rất giống Đường Dục, cộng thêm chuyện mẹ ruột của cậu bé từng có liên quan với Đường Dục, nên mới quan tâm thằng bé đến vậy."

"Hiện giờ vẫn cần điều tra thêm mới có thể xác định thân phận thật sự của Tiểu Phong. Nhưng có một điều... em và Đường Cẩm đều có chung một cảm giác: thằng bé này hình như biết chuyện gì đó, chỉ là vì quá cảnh giác nên không chịu nói ra thôi."

"Và còn một điểm nữa… em nghĩ ngay cả Đường Cẩm cũng chưa nhận ra… người phụ nữ tên Lâm Hiểu Phỉ, người cứ luôn đi theo Tiểu Phong... hình như cũng có vấn đề."

Sau đó Cố Vân Tịch nói gì, Lục Hạo Đình chẳng còn nghe rõ nữa. Anh kích động, đầu như muốn nổ tung!

Con trai của Đường Dục?

Thì ra… Đường Dục có con trai!

Ha ha ha ha. Thì ra Đường Dục còn có con trai!

Đây đúng là… đúng là chuyện tốt nhất trên đời! Ha ha ha ha!

Lục Hạo Đình vừa kích động vừa phấn khích, xoay người định lao thẳng lên lầu. Cố Vân Tịch hoảng hốt kéo anh lại, giật mình nói: “Anh bình tĩnh lại chút đi!”

“Anh… anh không thể bình tĩnh nổi! Thật sự không bình tĩnh được! Vân Tịch… anh vui lắm! Đường Dục có con trai rồi! Anh ấy thật sự có con trai! Ha ha ha, tốt quá rồi!”

Cố Vân Tịch: “…”

Cố Vân Tịch chu môi:

“Quen anh bao lâu rồi, mà lần đầu tiên thấy anh vui như thế này đấy!”

“Ai bảo? Mỗi lần ôm em lên giường, anh còn vui hơn bây giờ gấp mấy lần nhé!”

Cố Vân Tịch: “…”

Làm sao anh có thể “lái xe” trơn tru như vậy trong lúc đang vui mừng nghiêm túc thế này chứ?

Thấy cô đứng đơ ra không phản ứng, Lục Hạo Đình bật cười sảng khoái, rồi hứng khởi ôm cô quay vòng vòng mấy lượt mới chịu dừng lại.

Cố Vân Tịch dở khóc dở cười: “Được rồi, nhìn anh vui như vậy em cũng không nỡ nói gì… Nhưng phải nói trước, chuyện này hiện tại vẫn chỉ là suy đoán thôi, chưa chắc đã đúng. Dù sao cũng liên quan đến Đường Dục, tốt nhất là anh nên điều tra cho rõ ràng đã.”

“Còn về Tiểu Phong… Thật ra thằng bé rất dễ thương, khiến người khác quý mến. Cho dù không phải con ruột của Đường Dục, thì nếu nó ngoan ngoãn, cứ như thế mà trưởng thành, chúng ta nuôi nó lớn cũng đâu có vấn đề gì, đúng không?”

Ngay từ giây phút đầu tiên Lục Hạo Đình thấy gương mặt của Đường Phong, gần như anh đã chắc chắn trong lòng. Giờ nghe Cố Vân Tịch nói về suy đoán của Đường Cẩm, anh càng thêm chắc chắn.

"Anh có tấm ảnh chụp cô gái đó, giờ đi tìm Đường Cẩm xác nhận xem, người mà cô ấy từng gặp năm đó có phải là người trong ảnh không."

Cố Vân Tịch ngạc nhiên: "Anh còn giữ ảnh à?"

Lục Hạo Đình gật đầu: "Ừ, mới tìm ra thôi. Hôm em về thăm anh, lúc tiễn em ra sân bay, Tiểu Ngũ gọi cho anh cũng là vì phát hiện ra tấm ảnh này. Đúng rồi, ảnh đó là do một tay phóng viên chụp lén hai chúng ta năm đó. Là sư phụ của cậu ta giữ lại, chắc chắn có chuyện gì đó phía sau. Chờ anh quay lại sẽ kể rõ, giờ anh đi gặp Đường Cẩm trước."

Nói xong anh định đi ra ngoài thì bị Cố Vân Tịch giữ lại.

"Này… Anh tìm Đường Cẩm bây giờ cũng chẳng chắc được gì đâu, chi bằng trực tiếp hỏi Tiểu Phong luôn ấy!"

Lục Hạo Đình khựng lại, bất ngờ.

Cố Vân Tịch cười cười: "Nếu thằng bé thật sự biết chuyện, thì chỉ cần nhìn ảnh của Đường Dục là nhận ra ngay. Anh đưa ảnh cho nó xem, có lẽ nó sẽ tin chúng ta."

"Đứa trẻ thông minh như vậy, chắc chắn lúc nhỏ đã trải qua không ít chuyện, nên mới đề phòng dữ như thế. Cứ mãi không chịu mở lòng, nhìn mà xót cả ruột."

"Hỏi thẳng luôn, nếu nó đúng là con của Đường Dục thì gần như chắc chắn rồi. Sau đó anh chỉ cần xác minh lại một lần nữa, là mọi chuyện sáng tỏ. Khi đó chúng ta có thể danh chính ngôn thuận nhận nuôi thằng bé, bảo vệ nó lớn lên, không phải sao?"

Lục Hạo Đình thấy rất có lý. Với hoàn cảnh đặc biệt của thằng bé, nếu sớm xác định được thân phận thì anh cũng có thể chuẩn bị tốt hơn. Mà từ lời thằng bé, biết đâu còn có thể tìm ra thêm manh mối, nhiều chuyện điều tra còn thuận tiện hơn.

Nghĩ vậy, Lục Hạo Đình liền đi lên lầu, lấy tấm ảnh chụp chung của anh và Đường Dục ngày xưa để đưa cho Đường Phong xem.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.