Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 758: Chương 758




Lục Hạo Đình không thể nào chấp nhận được sự thật này.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Đường Phong, anh đã có một cảm giác rất kỳ lạ, cậu bé quá giống Đường Dục!

Giống y hệt như Đường Dục hồi nhỏ vậy.

Khi còn bé, Đường Dục hầu như không có tấm ảnh nào cả. Tấm ảnh duy nhất mà anh từng được nhìn thấy là do Đường Dục lấy được từ một người thân trong họ. Nghe nói lúc đó người thân ấy thấy Đường Dục hồi nhỏ trông rất dễ thương nên đã chụp lại một tấm, sau đó để quên trong điện thoại, đến giờ vẫn còn lưu lại.

Đó là tấm ảnh duy nhất về Đường Dục hồi nhỏ mà anh từng thấy.

Mà Đường Phong hiện tại, thật sự giống cậu bé trong bức ảnh đó đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Đường Dục vốn sống rất kín đáo, chuyện anh tra ra được một cô gái có thể thân mật với Đường Dục đã là điều cực kỳ hiếm thấy. Huống hồ, Đường Cẩm lại chính mắt nghe được những lời kia từ miệng Đường Phong. Vậy thì gần như có thể khẳng định, Đường Phong chính là con trai của Đường Dục.

Vậy thì... tại sao cuối cùng lại hoàn toàn không hề có chút quan hệ nào?

Nhìn gương mặt kia, Lục Hạo Đình thật sự không thể nào chấp nhận được.

Lưu Tinh Trì nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đại ca, trên đời này người giống nhau không ít, nhất là trẻ con. Bây giờ mạng xã hội phát triển như vậy, chẳng phải vẫn thường thấy những đứa bé có khuôn mặt giống hệt người nổi tiếng sao? Có khi... cũng chỉ là một sự trùng hợp thôi?”

“Không thể nào!” Lục Hạo Đình gần như không chần chừ mà phủ định ngay: “Tiểu Ngũ, em đến gặp đứa trẻ đó đi. Bế nó một lần, ở cạnh nó một lúc. Chúng ta từng ở bên Đường Dục nhiều năm như thế, chưa bao giờ quên anh ấy. Em chỉ cần tiếp xúc với thằng bé rồi sẽ hiểu, sẽ không thể nói những lời như vậy nữa.”

“Anh biết, loại cảm giác này không có bằng chứng rõ ràng nào cả. Nhưng mà... anh thật sự có linh cảm: Tiểu Phong chính là con trai của Đường Dục.”

“Người mẹ kia của Tiểu Phong biết quá nhiều chuyện về chúng ta. Những thứ đó... chắc chắn là do Đường Dục nói với cô ấy.”

Có những lúc, người ta chỉ tin vào trực giác.

Và trực giác của Lục Hạo Đình lúc này, chính là sự chắc chắn đến tận xương tủy: Đường Phong chính là con của Đường Dục.

Vậy thì... rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào?

Trong lòng Lưu Tinh Trì cũng bắt đầu dao động. Nói thật, anh ta thật sự rất muốn được ôm đứa trẻ đó một cái.

Thấy cả hai đều rơi vào trầm mặc, đầu óc Cố Vân Tịch bỗng loé lên một ý tưởng táo bạo. Chỉ là...

Cô không chắc hai người đàn ông này có chấp nhận nổi hay không.

“Ờm... em có một ý này... khụ khụ...”

Lục Hạo Đình lập tức quay sang nhìn cô, giọng trầm ổn: “Gì cơ?”

“Thì... em cũng chỉ là suy đoán linh tinh thôi! Chỉ là...”

“Đừng vòng vo, nghĩ gì nói thẳng!”

Cố Vân Tịch bĩu môi, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa hơi nghịch ngợm: “Em chỉ sợ nói ra rồi, anh sẽ trách em phá hỏng tình cảm anh em của các anh thôi.”

Lục Hạo Đình khựng lại: “Ý em là sao?”

Cố Vân Tịch ngập ngừng một chút, lựa lời rồi chậm rãi nói: “Anh... em biết anh rất tôn trọng Đường Dục. Thật ra bản thân em cũng không có ý kiến gì với anh ấy cả. Chỉ là... Tiểu Phong không liên quan đến Đường gia, không có nghĩa là không có liên quan gì đến Đường Dục, đúng không?”

Một câu nói khiến cả Lục Hạo Đình và Lưu Tinh Trì đều sững sờ.

Cố Vân Tịch nở một nụ cười cứng ngắc, rồi thản nhiên nói tiếp: “Em với Đường Lạc vốn chẳng ưa gì nhau. Tên đó lúc nào cũng tìm em gây sự, nói thật, em còn mong cái tên khốn ấy không phải em trai của Đường Dục, như vậy thì em cũng không cần phải nể mặt các anh mà nhịn nữa. Em đã muốn ‘xử’ anh ta từ lâu rồi.”

“Nếu như... Được rồi! Em đã từng nghĩ, nếu Đường Lạc không phải em trai Đường Dục thì tốt biết mấy. Bây giờ nếu thật sự là như vậy... thì chuyện của Tiểu Phong, chẳng phải càng có lý do để tin hơn sao?”

Lục Hạo Đình và Lưu Tinh Trì đều sững sờ tại chỗ.

“Em… em đang nói là, Đường Dục không phải con ruột Đường gia sao?”

Câu nói ấy, khiến cả hai người đàn ông không thể tin nổi.

Dù gì thì trong thế giới quan của họ, từ khi bắt đầu có ký ức, Đường Dục đã luôn là người của Đường gia. Mọi thông tin họ từng biết, từ đầu đến cuối, đều khẳng định điều đó.

Cố Vân Tịch nhún vai: “Thì… em chỉ nói là giả thiết thôi! Chẳng qua là trước đây Đường Lạc chọc em quá nhiều, anh cũng biết tính em rồi đó, có thù thì phải trả. Nhưng mà, vì nể mặt Đường Dục nên em vẫn luôn kiềm chế, không ra tay với anh ta. Mỗi lần ấm ức, em lại tự hỏi, sao trùng hợp thế? Sao anh gta lại là em trai của Đường Dục chứ?”

“Nếu không phải vì có cái mối quan hệ gọi là ‘em trai của Đường Dục’, thì cái tên đó dám ngông cuồng với em như vậy à? Nhiều lúc nghĩ lại cũng thật sự thấy bực! Với cái kiểu giáo dục đó của Đường gia, sao lại có thể nuôi ra một người ưu tú như Đường Dục được chứ? Gen kiểu gì mà chênh lệch đến mức này!”

Cô nói ra không phải để gây chuyện, mà là thật sự thấy ấm ức.

Tên hỗn đản Đường Lạc đó hết lần này đến lần khác gây phiền phức cho cô, mà cô thì luôn nhịn, vì nể mặt Đường Dục, vì Lục Hạo Đình bảo vệ, nên những lúc muốn tính sổ, cô lại chọn cách bỏ qua.

Nhưng trong lòng thì vẫn cứ không cam tâm, Đường Dục hoàn hảo như thế, tại sao lại sinh ra ở cái nhà đó?

Tại sao lại phải có quan hệ với một kẻ như Đường Lạc?

Lục Hạo Đình và Lưu Tinh Trì im lặng, không ai lên tiếng.

Nhưng càng nói ra, Cố Vân Tịch lại càng thấy suy nghĩ của mình có lý.

“Nếu các anh cảm thấy không có khả năng, vậy thì cứ coi như em chưa từng nói gì. Em thật sự không có ác cảm gì với Đường Dục, ngược lại còn rất biết ơn anh ấy. Tiểu Phong… em quý thằng bé như vậy, chẳng phải cũng là vì những điều các anh kể về Đường Dục sao?”

“Nếu như Đường Dục thật sự không phải con Đường gia, vậy thì chuyện Tiểu Phong không liên quan đến Đường gia cũng có thể lý giải được. Nhưng nếu chúng ta cứ một mực cho rằng Đường Dục là người của Đường gia…”

“Thế thì… Tiểu Phong chẳng phải sẽ phải chịu oan ức hay sao? Nếu Đường Dục dưới suối vàng biết, chắc chắn sẽ đau lòng đến chết mất.”

Điều trong lòng Lục Hạo Đình quan tâm nhất chính là, nếu Đường Dục không phải người Đường gia... Vậy thì quá nhiều chuyện, từ quá khứ đến hiện tại, có lẽ sẽ phải nhìn lại từ đầu.

Năm đó, anh đã từng tiếc nuối rất nhiều. Một người kiêu hãnh, sạch sẽ, thông minh và chính trực như Đường Dục, sao lại phải sinh ra trong gia tộc như Đường gia?

Bây giờ Đường Dục đã qua đời, Đường Phong lại bất ngờ xuất hiện. Trong lòng Lục Hạo Đình, điều duy nhất quan trọng chính là: xác định thân phận thực sự của Đường Phong. Chỉ cần thằng bé có thể là con trai của Đường Dục,  thì cho dù phải đào ba thước đất, anh cũng phải điều tra cho ra lẽ.

“Em nói… cũng không phải là không có khả năng.” Lục Hạo Đình chậm rãi lên tiếng.

Cố Vân Tịch thoáng sững người. Cô thật không ngờ, Lục Hạo Đình lại có thể tiếp nhận suy nghĩ của mình nhanh như vậy.

Đường Dục mất đã nhiều năm. Trong lòng mọi người, hình ảnh của anh ấy gần như trở thành thần thánh, một chiến hữu đáng kính, một người anh em không thể thay thế. Vì yêu mến Đường Dục, bọn họ mới không thể không dung túng cho Đường gia.

Vậy mà người trước nay luôn là người giữ lý trí nhưng cực kỳ trung thành như Lục Hạo Đình, lại có thể bình tĩnh như vậy mà chấp nhận một khả năng, phủ nhận hoàn toàn thân phận gốc gác của Đường Dục.

Điều này, thậm chí một "người ngoài" như Cố Vân Tịch còn không ngờ tới.

Cố Vân Tịch chậm rãi nói: “Còn một điều nữa… mẹ của Tiểu Phong… em cảm thấy cô ấy không phải người Đế Đô. Thậm chí có thể… cô ấy không phải người trong nước mình.”

“Nếu cô ấy thật sự sống ở đây, sao lại hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết nào? Cô ấy biết các anh nhưng lại không liên lạc với các anh.”

“Anh nhìn Tiểu Phong đi, thằng bé có vẻ như chưa từng đặt chân đến Đế Đô bao giờ. Nếu như từ nhỏ cậu bé đã cùng mẹ sống ở nước ngoài, còn từng bị truy đuổi đến mức không chốn dung thân… Đã khổ cực đến thế, thì khi biết rõ các anh đủ khả năng bảo vệ hai mẹ con, chẳng phải cô ấy nên cố gắng mọi cách để tìm đến sao?”

“Cho dù không tìm được anh Hạo Đình, thì vẫn còn Diệp Phồn đúng không? Nếu vẫn không được, thì còn có cả Đường Lạc. Một người nổi tiếng như vậy, gần như minh tinh hạng A, ở trong nước muốn tìm cũng chẳng phải chuyện gì khó. Nhưng không có tin tức nào, đúng chứ?”

Không có!

Hoàn toàn không nhận được tin tức gì cả!

Sự im lặng bao trùm lấy cả căn phòng.

Thực ra, trong lòng Cố Vân Tịch vẫn còn một giả thiết, một điều mà cô chưa dám nói ra.

Người xấu mà Tiểu Phong từng nhắc đến… rốt cuộc là ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.