Cố Vân Tịch thoáng sững người, ánh mắt trầm xuống.
Còn không tang thương sao?
Người cô ấy yêu nhất đã mất, một mình mang thai sinh con, rồi đứa bé ấy lại bị bắt đi làm thí nghiệm, trên người toàn là độc tố…
Cố Vân Tịch nghĩ, những kẻ từng truy sát mẹ con Đường Phong, biết đâu chính là bọn người đã bắt Tiểu Phong về làm vật thử nghiệm. Mẹ của Đường Phong mà biết con trai mình phải chịu đựng những gì, chắc hẳn trái tim sẽ đau đến tan nát.
Có lẽ… chính vì cô ấy đã cứu Tiểu Phong thoát ra, nên mới bị đuổi giết đến cùng.
Cố Vân Tịch nghiêm giọng hỏi: “Lúc đó cô có nhìn thấy tận mắt mẹ của Tiểu Phong ra tay không? Khi bị truy sát, cô ấy có phải rất lợi hại?”
Đường Cẩm khẽ gật đầu: “Rất giỏi, ra tay dứt khoát, động tác đâu ra đấy. Nhìn là biết từng được huấn luyện bài bản.”
Cố Vân Tịch nghe vậy thì ánh mắt hơi trầm xuống.
Cô hiểu rồi… Mẹ của Đường Phong không phải người bình thường. Là kiểu người thuộc về thế giới ngầm, mạnh mẽ, sắc bén, có thể đã từng bước ra từ những nơi tăm tối nhất của xã hội.
Nếu đúng như vậy, thì không lạ khi Đường Dục lại chọn giấu mọi chuyện. Một người là quân nhân sống theo quy tắc, một người là bóng tối ngoài vòng kiểm soát… Hai thế giới, vĩnh viễn đối lập.
Cái cô Lâm Hiểu Phỉ từng nói mẹ của Tiểu Phong là chị em với cô ta… Vậy xem ra, thân phận đã quá rõ ràng rồi.
Đường Cẩm liếc nhìn ra ngoài, nơi Lục Hạo Đình đang ôm Đường Phong với ánh mắt đầy cưng chiều. Cô hạ giọng hỏi Cố Vân Tịch:
“Các cô đã điều tra xong chưa? Tiểu Phong thật sự là con trai của Đường Dục sao?”
Cố Vân Tịch liếc Đường Cẩm một cái, bình tĩnh đáp: “Về cơ bản thì có thể khẳng định rồi. Nhưng vẫn còn vài điểm cần xác minh. Chuyện này để anh Hạo Đình và người của anh ấy xử lý, cô không cần lo. Giữ sức khoẻ và chăm sóc tốt cho Tiểu Phong là đủ rồi. Thân phận thằng bé… không hề đơn giản.”
Đường Cẩm nghe vậy liền im lặng một lúc, rồi gật đầu: “Ừm. Vậy tôi giao hết cho mọi người. Dù sao thì… tôi đã đưa Tiểu Phong về đây, cũng coi như không phụ lòng Đường Dục khi xưa từng giúp đỡ tôi.”
Hai người còn đang nói chuyện thì bên ngoài, trận “chiến tranh giả” đã kết thúc. Lục Hạo Đình ôm Đường Phong quay vào trong, thấy Cố Vân Tịch và Đường Cẩm đang bận rộn trong bếp thì lập tức quay sang Diệp Phồn nói đầy nghiêm túc: “Làm chồng người ta rồi… Có vài chuyện nên bắt đầu phải làm đi chứ.”
Diệp Phồn nghe mà ngơ ngác: “Hả? Gì cơ?”
Lục Hạo Đình nhẹ nhàng đặt Đường Phong xuống, để cậu bé tự do chơi đùa một chút, rồi bước vào phòng bếp. Anh đi đến gần Cố Vân Tịch, cười tươi mà nói: “Chuyện này cứ để anh lo. Sao anh để em xuống bếp được? Bị đồ ăn hun cho thì phải làm sao? Da em mềm mại mịn màng như thế, bị hun đỏ anh sẽ đau lòng chết mất!”
Nói xong, Lục Hạo Đình kéo Cố Vân Tịch sang một bên, tự mình bắt đầu làm việc, nhưng mắt lại liếc về phía Diệp Phồn, khẽ nhướng mày với vẻ mặt đầy tự hào.
Có bản lĩnh thì cậu cũng đi vào bếp thử đi!
Cậu có thể làm được à?
Diệp Phồn nhìn Lục Hạo Đình, ánh mắt trợn lên đầy bất lực. Anh ta thực sự không biết nấu cơm mà!
Anh ta là công tử quý tộc mà! Từ nhỏ đến lớn chỉ có ăn tại nhà hàng hoặc trong phòng ăn của gia đình, chưa bao giờ phải động tay vào bếp.
Nhưng nhìn thấy Lục Hạo Đình cười tươi như vậy, anh ta cũng không thể để Đường Cẩm nấu cơm nữa!
Diệp Phồn không còn cách nào khác đành phải cố gắng kiên nhẫn, để Đường Cẩm và Cố Vân Tịch ta phòng khách trò chuyện, còn mình thì đành sắn tay áo lên.
Lục Hạo Đình cười lớn, vẻ mặt đầy tự hào: "Thế mới đúng chứ! Đây mới là biểu hiện của một người đàn ông tốt, có vợ rồi, về sau nhớ kỹ là phải làm việc nhà đấy, biết chưa?"
Anh nói tiếp, nhìn về phía Diệp Phồn, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: "Con gái ấy mà! Dễ bị tổn thương lắm, những việc nặng nhọc như xuống bếp này, tốt nhất là không để cô ấy làm. Còn nếu chẳng may bị hun đen, người khóc chính là cậu đấy?"
"Vậy… đi ra ngoài ăn đi! Rất thành ý nhưng lại quá khoa trương! Nhưng mà ăn ngoài chẳng bao giờ ngon và sạch như tự mình làm được!"
Lục Hạo Đình vừa khoe khoang vừa tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu, rồi quay ra nói với Cố Vân Tịch: "Tịch Tịch, em muốn ăn gì? Anh làm cho em nhé, chọn bất cứ món nào đi!"
Diệp Phồn: "..."
Diệp Phồn tức đến mức suýt nữa muốn "nổ tung", tên này rõ ràng là cố tình làm vậy, muốn làm xấu mặt anh ta trước mặt Đường Cẩm.
Còn "Tịch Tịch"?
Diệp Phồn chỉ muốn nổi da gà, thật sự là không chịu nổi.
Diệp Phồn cắn răng quay sang Đường Cẩm, nói: "Mẹ của con anh, em chờ một chút, để anh làm cho em ăn."
Lục Hạo Đình: "..."
Cố Vân Tịch và Đường Cẩm ở ngoài phòng khách cười không ngừng.
Chẳng mấy chốc, Lưu Tinh Trì dẫn Lạc Vũ Vi đến. Thấy cảnh tượng này, anh hiểu ngay, liền khéo léo để Lạc Vũ Vi ở lại phòng khách cùng Cố Vân Tịch và Đường Cẩm trò chuyện, còn mình thì vào bếp nấu ăn cùng các anh em.
Phụ nữ và trẻ con ở ngoài phòng khách chơi đùa, còn đám đàn ông thì tụ tập trong bếp nấu ăn. Thỉnh thoảng, những lời "giảng đạo" của Lục Hạo Đình nói với Diệp Phồn lại vang lên:
"Sao cậu ngốc như vậy? Cả hành tỏi mà cũng không phân biệt được sao?"
"Ôi trời ơi, quý công tử này đúng là một tổ tông! Sau này ai cưới cậu thì sống sao nổi?"
"Chậc chậc chậc! Xem ra cậu chưa bao giờ vào bếp nhỉ? Ôi, làm vợ cậu thật là khổ quá đi!"
….
"Phanh!" Một tiếng động vang lên, khiến mấy người phụ nữ trong phòng khách giật mình.
"Chuyện gì vậy?" Ba người phụ nữ và hai đứa trẻ chạy vội tới cửa phòng bếp, nhìn vào trong, chỉ thấy Diệp Phồn mặt mũi đen xì, tóc dựng đứng, đứng ngây ngốc.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm!
Lục Hạo Đình bất lực nói: "Móa nó! Dầu mà không phải để cậu đổ, cậu định nổ tung cả phòng bếp à?"
"Phụt, ha ha ha ha..."
Mọi người không nhịn được cười ngã nghiêng ngả, thật sự là Diệp Phồn trông quá hài hước. Quần áo anh ta toàn màu đen, mặt mũi cũng đen kịt, một tay cầm nồi, đứng im không nhúc nhích như một bức tượng.
Một bữa cơm hôm đó, vì Diệp Phồn mà thành một chuỗi những tình huống dở khóc dở cười.
…
Tối đó, Diệp Phồn dẫn Đường Cẩm và Đô Đô về nhà, còn Lưu Tinh Trì cũng đưa Lạc Vũ Vi về.
Cố Vân Tịch bên này, sau khi Đường Phong tắm xong, cậu bé đã đi ngủ sớm. Cố Vân Tịch nằm cạnh, dịu dàng dỗ dành: "Ngoan nào, đã muộn rồi, tranh thủ ngủ đi. Trẻ con phải ngủ nhiều mới lớn nhanh được."
Lục Hạo Đình nằm sau lưng Cố Vân Tịch, ôm cô vào lòng, tay vuốt nhẹ đầu Đường Phong. Anh hỏi: "Hôm nay con có vui không?"
"Vui lắm!" Đường Phong trả lời, nụ cười không bao giờ tắt trên khuôn mặt cậu.
Lục Hạo Đình mỉm cười nói: "Ngủ đi! Khi con ngủ rồi, chú sẽ đưa chị Cố về."
Đường Phong kéo tay Cố Vân Tịch, không muốn cô rời đi: "Chú không thể ở lại ngủ cùng con sao?"
Lục Hạo Đình nghiêm túc trả lời: "Con đã không còn nhỏ nữa, phải tự ngủ một mình. Con là một cậu bé lớn rồi, sao có thể để người lớn luôn ở bên cạnh được?"
Đường Phong nghe xong liền ngoan ngoãn im lặng, nhắm mắt đi ngủ.
Khi Đường Phong đã ngủ say, Lục Hạo Đình quay sang Cố Vân Tịch, ánh mắt anh trở nên nóng bỏng và đầy ý tứ.
Anh lập tức ôm Cố Vân Tịch, đưa cô về phòng ngủ.
Vào phòng ngủ, Lục Hạo Đình trực tiếp đặt Cố Vân Tịch lên giường, rồi chính anh cũng nằm lên, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn đầu giường, ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên người họ, tạo ra một bầu không khí mê hoặc.
Lục Hạo Đình gần sát vào cô, hơi thở của anh phả nhẹ trên da, khẽ hỏi: "Con trai Diệp Phồn có đang yêu không?"
"Đương nhiên là đáng yêu!" Cố Vân Tịch trả lời.
"Vậy bao giờ chúng ta sinh một đứa?" Lục Hạo Đình tiếp tục hỏi.
Cố Vân Tịch cảm thấy trong lòng mình ấm áp, không ngờ anh và cô lại có suy nghĩ giống nhau. Nụ cười liền nở trên môi cô: "Anh cũng muốn có con sao? Con trai hay con gái?"
Lục Hạo Đình nghĩ một chút rồi trả lời: "Con gái, phải là một tiểu công chúa đáng yêu!"
Mỗi khi anh tưởng tượng ra cảnh một cô bé mềm mại, có chút giống Cố Vân Tịch, mặc váy hoa và gọi anh là ba, lòng anh lại mềm nhũn, cảm giác hạnh phúc như tràn ngập trong tim. Anh không thể tưởng tượng nổi, cảm giác ấy thật sự khiến anh hạnh phúc suốt đời.
"Nhưng nếu có cả con trai và con gái thì càng tốt. Thực ra con trai hay con gái cũng không quan trọng đâu. Chỉ là..." Anh cúi thấp đầu, môi nhẹ nhàng chạm vào môi cô. Cảm giác mềm mại ấy lan tỏa, hai người gần nhau đến mức lông mi có thể chạm nhẹ vào nhau. Nhìn vào mắt anh, Cố Vân Tịch thấy trong đó ánh lên những tia sáng lấp lánh.
"Chỉ cần là con của em, dù trai hay gái, anh đều yêu thương hết!"