Lời nói này khiến cả ông cụ Lục và Lục Hạo Đình đều sửng sốt.
Rất nhanh, đã đến gần trưa. ông cụ Đường sai người đi chuẩn bị bữa cơm, đồng thời giữ cả mấy người Cố Vân Tịch lại dùng bữa cùng. Cố Vân Tịch suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ông à, để cháu vào bếp phụ giúp một tay nhé! Cháu muốn làm cho ông một phần dược thiện để ông nếm thử, còn cả ông cháu nữa, dược thiện cũng đừng ngừng, thuốc cháu đều đã mang theo rồi!”
Ông cụ Đường có hơi không nỡ để Cố Vân Tịch rời đi, nhưng khi nghe cô nói muốn nấu ăn cho mình, lại càng muốn nếm thử tay nghề của cô, nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý.
Cố Vân Tịch vừa rời khỏi, ông cụ Đường lập tức kéo Lục Hạo Đình lại trò chuyện, và chủ đề nói nhiều nhất… vẫn là về Cố Vân Tịch, khiến Đường Vệ Quốc và ông cụ Lục gần như bị "gạt ra ngoài lề".
Phòng bếp của Đường gia rất đơn sơ, nhưng những vật dụng cần thiết đều đủ cả. Khi Cố Vân Tịch bước vào, đã có một cô dì trung niên đang nấu nướng, bên cạnh còn có một người đàn ông cũng trung niên, nhưng nhìn cách đứng dáng nghiêm chỉnh thì chắc chắn từng là quân nhân.
Hai người vừa thấy Cố Vân Tịch liền vội vàng chào hỏi: “Chào Cố tiểu thư!”
Vì cô là người được ông cụ Lục đích thân đưa tới, lại là bạn gái trưởng tôn của Lục gia, địa vị tất nhiên không tầm thường.
Cố Vân Tịch mỉm cười, nói: “Cháu đến để làm vài món dược thiện cho Đường lão thủ trưởng và ông cháu, chú thím cứ tiếp tục công việc của mình nhé.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi mỉm cười gật đầu đồng ý.
Làm dược thiện đối với Cố Vân Tịch chẳng phải chuyện gì khó khăn. Trong không gian hệ thống, cô đã nghiên cứu rất nhiều công thức và cách dưỡng sinh mà người ở “quốc gia thần bí” thường dùng. Dù chưa học hết toàn bộ, nhưng chỉ cần một phần nhỏ kiến thức ấy mang ra dùng ở đây cũng đã là vô cùng quý giá rồi.
Sao cô biết được điều đó à?
Bởi vì những tài liệu trong hệ thống y thuật của cô đều là tinh hoa y học tiên tiến nhất từ "quốc gia thần bí". Tất cả những gì có trong đó, cho dù đặt vào nền khoa học kỹ thuật phát triển đến đâu, cũng vẫn là hàng đầu và vượt trội.
…
Trong bếp, chẳng bao lâu sau đã lan tỏa một mùi thơm ngào ngạt. Khi đang trò chuyện với Lục Hạo Đình trong phòng khách, ông cụ Đường bất giác hít một hơi rồi cười nói: “Thơm quá đi mất! Mới ngửi thôi đã khiến người ta thèm ăn rồi!”
Đường Vệ Quốc: “…”
Trước giờ ông cụ đâu có mặn mà gì với chuyện ăn uống, chưa từng thấy hào hứng đến vậy. Hơn nữa, mùi hương kia, đúng là thơm thật, nhưng xen lẫn trong đó còn có chút đắng nhẹ, không giống mùi của những món ăn thông thường. Dù vậy, lại đặc biệt cuốn hút, không phải vì đói bụng, mà là cái cảm giác bị món ăn "mời gọi".
Đường Vệ Quốc khẽ nhíu mày đầy ngạc nhiên.
Từ nhỏ đến lớn, ông vốn là người nghiêm túc, luôn giữ sự cẩn trọng trong mọi việc. Bao nhiêu năm nay, hiếm khi thấy ông biểu lộ cảm xúc ra mặt. Vì vậy lúc này, ông vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ, ngoại trừ khí chất uy nghiêm của một người đứng đầu, gần như không biểu lộ điều gì.
Món ăn được bưng lên bàn, mọi người cùng ngồi lại dùng bữa.
Cả Lục Hạo Đình lẫn ông cụ Lục đều ăn rất ngon miệng.
Không nói đến Lục Hạo Đình vốn quen với tay nghề của Cố Vân Tịch, ngay cả ông cụ Lục cũng mê mẩn những món dược thiện cô nấu.
Dược thiện phần lớn là các món dạng canh, mà Cố Vân Tịch lại rất khéo trong việc nấu các loại canh kết hợp với thuốc Đông y. Tuy đôi chút vẫn mang vị đắng nhẹ, nhưng lại có sức hấp dẫn lạ thường.
Cố Vân Tịch rất giỏi trong việc phối hợp các nguyên liệu này. Rõ ràng món ăn có chút đắng nhẹ, nhưng giống như lá trà, càng nếm càng thấy hậu vị thanh thơm, quyến luyến không dứt.
Thậm chí, nếu không có cái vị đắng thanh ấy, lại thấy món ăn thiếu mất điều gì đó.
Hôm nay tâm trạng ông cụ Đường đặc biệt tốt. Trong món dược thiện mà Cố Vân Tịch chuẩn bị có thêm một ít dược liệu giúp kích thích vị giác, tăng cảm giác thèm ăn. Nhờ đó, ông cụ ăn uống ngon miệng hơn hẳn mọi hôm, ăn nhiều hơn trước kia một chút.
Về phần Đường Vệ Quốc, ông vốn là một người cuồng công việc, ngoài thời gian chăm sóc cha mình thì gần như dành toàn bộ thời gian còn lại để làm việc.
Ông không còn cuộc sống riêng, giống như một cỗ máy sống chỉ để làm việc mà thôi.
Đường Vệ Quốc rời đi, chỉ còn lại Lục Hạo Đình và ông cụ Lục ở lại một lúc. Nhưng ông cụ Đường nói chuyện với Cố Vân Tịch ngày càng hào hứng, càng trò chuyện càng cảm thấy cô bé này thú vị, rất hợp ý, càng nhìn càng thích. Đến mức ông chẳng muốn để cô rời đi nữa.
Buổi chiều ông cụ Lục còn có việc phải xử lý, không thể ở lại lâu. Thấy vậy, ông cụ Đường khoát tay một cái, nói luôn: “Các người có việc thì cứ đi làm đi. Con bé này ở lại trò chuyện với tôi là được rồi.”
Lục Hạo Đình: “…”
Ông cụ Lục: “…”
Ông cụ Đường quay sang hỏi Cố Vân Tịch: “Cháu biết đánh cờ không?”
“Biết ạ!”
“Ý ông là cờ vây đó.”
“Dạ, cũng biết luôn ạ!”
Ông cụ Đường thoáng bất ngờ. Một cô bé còn trẻ như vậy mà lại biết chơi cờ vây sao?
Thật ra ông chỉ thuận miệng hỏi cho vui, nào ngờ Cố Vân Tịch lại trả lời chắc như đinh đóng cột. Thế là ông cụ vui vẻ sai người đi mang bộ cờ cũ kỹ mà lâu lắm rồi chưa đụng tới ra, đặt bên cửa sổ, ngồi xuống mời Cố Vân Tịch cùng chơi.
Ông cụ chơi rất nghiêm túc, ánh nắng buổi chiều hắt vào qua khung cửa sổ, chiếu lên bàn cờ và hai người, tạo nên một khung cảnh vô cùng yên bình, ấm áp.
Ông cụ Lục và Lục Hạo Đình nhìn nhau, chỉ khẽ cười rồi lặng lẽ rời đi, không làm phiền nữa.
….
Người ta vẫn nói, chơi cờ cũng như cuộc đời, nếu đúng là như vậy…
Nước cờ của Cố Vân Tịch đi rất mạch lạc, lưu loát, dám nghĩ dám làm, tràn đầy sức sống và nhiệt huyết.
Còn ông cụ Đường thì lại khác hẳn: thâm sâu, thận trọng, luôn giữ tư duy phòng thủ và bi quan, lúc nào cũng tính toán đến kết quả tồi tệ nhất.
Cố Vân Tịch khẽ thở dài. Ông cụ Đường trước kia tuyệt đối không phải là kiểu người như vậy.
Trên đường đến đây, cô đã nghe ông cụ Lục kể không ít chuyện về ông. Biết rằng khi còn trẻ, Đường lão thủ trưởng là người thế nào, có thể bước đến vị trí như bây giờ, cả đời cống hiến cho quân đội, chắc chắn từng là một con người đầy nhiệt huyết, mạnh mẽ và kiên cường.
Thế nhưng hiện tại, ngoài sự thận trọng và toan tính, thì dường như chẳng còn lại điều gì.
Nhiều hơn cả, là một nỗi bi quan bị đè nén trong lòng.
Một người làm bác sĩ, đôi khi chữa bệnh không chỉ dựa vào thuốc men, mà còn cần có tấm lòng và sự thấu cảm.
"Ông Đường!" Cố Vân Tịch đột nhiên cất tiếng.
"Cháu cảm thấy ông lúc này, rất giống cháu khi còn nhỏ."
"Hửm?" Ông cụ Đường hơi sững người, không hiểu.
Cố Vân Tịch nhẹ nhàng nói tiếp: "Khi còn nhỏ cháu rất bi quan. Ba mẹ cháu không cần cháu, bỏ cháu ở lại quê. Ai cũng chê cười cháu. Ông ngoại thì chẳng thương yêu gì cháu, suốt ngày chỉ đánh mắng. Mỗi ngày đều nhắc đi nhắc lại rằng ba mẹ cháu không thương cháu, rằng cháu không bằng người ta, chẳng có gì trong tay cả…"
"Lúc đó, cháu thật sự rất đáng thương, nhưng càng là như vậy… cháu càng thấy buồn bã, và yếu đuối."
Ông cụ Đường ngừng tay đang đặt trên bàn cờ, nhìn cô chăm chú, ra hiệu cho cô nói tiếp.