Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 777: Chương 777




Ông cụ Đường ngẩn người!

“Cháu nói vậy là có ý gì?”

Cố Vân Tịch chỉ cười, không nhắc đến chuyện liên quan đến Đường Phong, bởi hiện tại vẫn chưa có đủ chứng cứ xác thực. Chỉ cần có mẫu máu thì chỉ cần hai ngày là có kết quả.

Cô nói: “Cháu chỉ nghĩ rằng, nếu như ông cảm thấy áy náy với hai người con đã mất, thấy mình chưa chăm sóc họ đủ tốt… thì hiện tại, càng nên dốc lòng chăm sóc thật tốt cho người con duy nhất còn lại.”

“Tổng tư lệnh Đường bây giờ như vậy… đâu phải chuyện hay. Ông ấy còn chưa già, lẽ ra phải được an yên tận hưởng tuổi già mới đúng, phải không ạ?”

Nhắc đến đứa con trai duy nhất còn lại, trái tim ông cụ Đường lại một lần nhói lên.

Đàn ông mà… nhiều khi chính là một nghịch lý sống. Họ có thể vô cùng mạnh mẽ, sẵn sàng xông pha giữa chiến trường đầy hiểm nguy. Nhưng đến khi đối diện với cảm xúc, với tổn thương trong lòng, chỉ một cú chạm cũng đủ khiến họ sụp đổ.

Đường Vệ Quốc lúc này… chính là đang mắc kẹt trong một trạng thái mâu thuẫn như thế.

Ông cụ Đường im lặng hồi lâu, rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Cháu nói đúng. Ông phải chăm sóc nó thật tốt. Đã mất hai đứa con rồi, nếu lại mất luôn đứa con trai duy nhất, thì ông đúng là chẳng còn gì nữa. Ông không nên buông xuôi như vậy, lại càng phải kiên cường hơn để chăm sóc tốt cho nó.”

Nói chuyện cùng Cố Vân Tịch, tâm trạng của ông cụ dường như nhẹ nhõm đi nhiều.

Đã mấy chục năm ông rời khỏi đại viện đến ở đơn vị này, trẻ con thật sự rất ít. Phần lớn con cháu trong quân đội đều được gửi về thành phố học hành.

Vì thân phận của ông quá đặc biệt, người đến thăm ông thường chỉ toàn là lãnh đạo. Những lời họ nói cũng chỉ xoay quanh chuyện an ủi, rằng các con ông đều là anh hùng, rằng quân đội và Tổ quốc sẽ mãi không quên họ, rồi bảo ông nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt.

Những năm đầu, mọi người còn sợ ông nhìn thấy người trẻ tuổi hay trẻ con sẽ xúc động quá mức, nên chẳng ai đưa những người ấy đến. Dần dà, chẳng còn ai trẻ tuổi đến gần ông nữa.

Đơn giản là vì… thân phận không đủ!

Hôm nay gặp được Cố Vân Tịch, một cô gái trẻ vừa nhiệt huyết vừa chân thành, những lời cô nói như đánh trúng nỗi lòng ông. Lần đầu tiên sau bao năm, ông thấy trái tim mình dịu lại. Lại thêm ông vốn cũng muốn gắng gượng sống thêm vài năm vì đứa con trai, nên rất nhanh đã chấp nhận cách nhìn và sự khuyên nhủ của cô.

Cứ thế, hai người càng lúc càng thêm hợp nhau.

Cố Vân Tịch vừa đánh cờ vừa uống trà cùng ông cụ, sau đó còn giúp ông xoa bóp. Là người hiểu y lý, cô quen thuộc từng đường kinh mạch trên cơ thể, chỉ cần bấm mấy huyệt đơn giản, ông cụ đã thấy toàn thân nhẹ nhõm, khoan khoái vô cùng.

Đến tận trưa, ông cụ lại càng thêm yêu mến cô gái nhỏ này.

Một cô gái trẻ từng có cuộc đời không mấy dễ dàng, nhưng trên người lại không hề toát ra chút tiêu cực nào. Trái lại, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, tinh thần phơi phới, sự mạnh mẽ ấy khiến ông cảm động, lại càng thấy quý mến, muốn gần gũi cô hơn nữa.

Mãi cho đến lúc hoàng hôn buông xuống, ông vẫn không nỡ để cô rời đi. Cố Vân Tịch liền chủ động nấu một bữa tối đơn giản cho ông, lúc Đường Vệ Quốc tan ca về tới nhà, liền nhìn thấy cảnh tượng lạ lẫm mà ấm áp: cha mình và Cố Vân Tịch vẫn đang ngồi trong phòng khách, trò chuyện vui vẻ, ánh mắt ánh lên tiếng cười.

Một buổi chiều thôi, mà vẫn còn chuyện để nói?

Vừa thấy Đường Vệ Quốc bước vào, ông liền vui vẻ vẫy tay gọi: “Mau lại đây! Nha đầu Vân Tịch đã nấu xong cơm rồi, ăn thôi!”

Nụ cười ấy khiến Đường Vệ Quốc sững sờ, từ rất lâu rồi, ông không còn thấy cha mình cười như thế.

Nụ cười này mang theo sự thư thái, nhẹ nhàng, xuất phát từ tận đáy lòng. Nhìn thấy tâm trạng chi mình được cải thiện rõ rệt, Đường Vệ Quốc cũng cảm thấy vui lây. Ông nhìn về phía Cố Vân Tịch, trong ánh mắt không giấu nổi sự dịu dàng.

Ăn xong bữa tối, ông cụ Đường cho người đưa Cố Vân Tịch về nhà, mà người lái xe lại chính là tài xế riêng của ông, dùng luôn cả chiếc xe chuyên dụng của ông cụ.

Cố Vân Tịch nhìn biển số xe sang chảnh trước mặt, nuốt nước bọt đánh ực một cái, lúng túng nói: “Ông Đường, hay là để cháu tự về cũng được mà! Hoặc ông cứ cho người lấy đại chiếc xe nào bình thường một chút chở cháu cũng được, cháu mà ngồi chiếc này về đại viện, mấy người ở đó chắc bị dọa đứng tim mất!”

Ông cụ Đường bật cười ha ha: “Không sao đâu! Dọa thì cứ dọa đi! Lão già này cũng lâu rồi không “xuất sơn” (ra ngoài), tiện thể ra ngoài làm một phen cho người ta nhớ mặt chút!”

“Phụt…”

“Làm một phen cho người ta nhớ mặt” - câu này chính là do ông học được từ Vân Tịch hồi chiều, giờ đem ra dùng lại, nghe vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Ông cụ đã kiên quyết như vậy, Cố Vân Tịch cũng không tiện từ chối thêm, liền an tâm ngồi lên chiếc xe đặc biệt, hớn hở một đường trở lại đại viện.

Trong đại viện, việc xe chuyên dụng của các lão thủ trưởng ra vào vốn là chuyện bình thường. Mấy bác bảo vệ chỉ cần nhìn biển số là biết người trong xe là ai. Khi xe của Cố Vân Tịch tiến vào, ban đầu ai nấy còn tưởng là một trong mấy vị lão thủ trưởng quen thuộc nào đó về lại, nhưng càng nhìn càng thấy… sao lại có gì đó không đúng lắm?

Một số người tinh mắt, vẫn nhận ra có điều bất thường, nhưng lại không dám nói chắc.

“Cmn! Cái… cái này… cái xe này…”

Có người phản ứng nhanh, lập tức chạy theo xe xem thử là ai đang ngồi bên trong, xe trong đại viện vốn không chạy nhanh, chỉ cần bước lẹ một chút là đuổi kịp.

Đường gia đã dọn khỏi đại viện mấy chục năm rồi, mấy lớp trẻ hiện giờ gần như không biết đến họ.

Còn Cố Vân Tịch thì là lần đầu tiên trong đời được ngồi xe có “quy cách” cao như vậy! Cô dám cá là ngay cả anh Hạo Đình nhà cô, người luôn thần thông quảng đại, cũng chưa từng ngồi qua chiếc xe này! Quả thật là đỉnh của đỉnh luôn đó!

Xe vừa dừng trước cổng Lục gia, Cố Vân Tịch bước xuống, tiểu Đường và Lục Hạo Vũ ở ngoài liền nhìn trân trối vào chiếc xe, mặt mày ngơ ngác.

Nhà mình đã là ngầu lòi lắm rồi, trong đại viện này cũng chưa thấy ai chơi trội hơn được nữa. Nhưng mà… chiếc xe này… là chuyện khác đấy! Nhìn thôi đã thấy không phải chuyện đơn giản rồi!

Khi thấy người bước xuống từ trong xe lại chính là Cố Vân Tịch, tất cả mọi người càng sốc.

“Ố giời ơi! Chị dâu, chị phát tài rồi hả?!” Tiểu Đường nhảy dựng lên hét lớn.

Gặp qua nhân vật lớn là một chuyện, nhưng được người ta chủ động tiếp xúc, trò chuyện, rồi còn đích thân cho xe chuyên dụng đưa về lại là chuyện hoàn toàn khác. Không phải cứ gặp được là sẽ được đối xử như thế, loại “ưu ái” này, không phải ai cũng có được.

Cố Vân Tịch chỉ cười tủm tỉm: “Không có gì to tát đâu, chắc do hôm nay ông cụ tâm trạng tốt, ít khi thấy một cô gái trẻ như chị tới chơi, cảm thấy thú vị, nên quý mến đôi chút thôi!”

Không trách được sao tiểu Đường và Lục Hạo Vũ lại tròn mắt ngạc nhiên. Dù gì thì chiếc xe chuyên dụng của nhà mình vốn đã rất có đẳng cấp, vậy mà chính họ còn chẳng được ngồi mấy lần!

Lục Hạo Vũ lẩm bẩm: “Ngay cả đại ca còn chưa từng được ngồi cái xe này nữa là…”

Lục Hạo Đình: “…” (chỉ biết im lặng chịu trận)

Cố Vân Tịch vẫn cười tươi rói, còn không quên nháy mắt trêu Lục Hạo Đình mấy cái. Sau khi cảm ơn bác tài và để xe rời đi, cô xách chiếc hộp y tế của mình, theo Lục Hạo Đình vào thẳng thư phòng.

Ông cụ Lục hôm nay có việc bận, tạm thời vẫn chưa về. Thư phòng này chính là không gian riêng của Lục Hạo Đình, bên trong còn có cả Lưu Tinh Trì đang chờ sẵn.

“Lấy được mẫu máu rồi chứ?” Lục Hạo Đình lên tiếng hỏi, ánh mắt nghiêm túc.

Ý anh dĩ nhiên là đang nói tới mẫu máu của ông cụ Đường và Đường Vệ Quốc.

Cố Vân Tịch gật đầu: “Lấy được rồi. Ông rất thích em, đối với việc em điều trị ông hoàn toàn hợp tác. Sau đó ông còn đích thân khuyên tổng tư lệnh Đường để em xem qua sức khỏe, lúc em lấy máu, cả hai người đều không hề phản đối.”

Lục Hạo Đình nghe vậy cũng nhẹ nhàng thở phào một cái, như thế thì thuận lợi hơn nhiều.

Cố Vân Tịch cẩn thận lấy hai ống mẫu xét nghiệm ra, giao cho Lưu Tinh Trì: “Việc giám định vẫn nên để các anh làm. Kết quả có từ bên giám định chính quy, có giá trị pháp lý, đến lúc đó trình ra cũng thuyết phục hơn với bên lão thủ trưởng.”

Nếu để cô tự mình xét nghiệm thì cũng được, nhưng không thể đại diện cho kết luận có giá trị pháp lý, điều đó không có ích trong hoàn cảnh này.

Lưu Tinh Trì liếc nhìn Lục Hạo Đình, thấy anh gật đầu liền lập tức cầm mẫu máu rời đi, ngay trong đêm mang đến trung tâm xét nghiệm, gấp rút tiến hành giám định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.