Câu nói ấy vừa dứt, cả căn phòng rơi vào im lặng. Ba người đều sững sờ, ngoài trừ Cố Vân Tịch, thì Lưu Tinh Trì và Diệp Phồn đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lục Hạo Đình, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
“Anh... anh ta không có gan làm chuyện đó đâu?” Lưu Tinh Trì lắp bắp, lên tiếng đầu tiên.
Lục Hạo Đình bật cười lạnh lùng, ánh mắt mang theo vẻ mỉa mai: “Trước kia, chúng ta chẳng qua là không nghĩ tới thôi. Chỉ nhớ lời Đường Dục từng căn dặn, nên chúng ta mới nể tình là người Đường gia mà giúp hắn một tay. Nhưng các cậu thử nghĩ lại mà xem, suốt bao nhiêu năm qua, cậu ta đã âm thầm làm những gì?”
Lưu Tinh Trì và Diệp Phồn liếc nhìn nhau, ánh mắt chùng xuống, không ai lên tiếng nữa. Không cần nói thêm lời nào, họ cũng bắt đầu nhận ra, có lẽ, bọn họ đã đánh giá quá thấp người kia rồi.
ục Hạo Đình thở dài một hơi:
"Lúc trước tuy cậu ta đã có nhiều hành vi tồi tệ, nhưng tôi cũng không để tâm quá nhiều. Điều khiến tôi bắt đầu cảnh giác chính là thái độ của cậu ta với Vân Tịch. Trước kia, các cậu từng nói Vân Tịch tính tình không tốt, không biết điều… nhưng bây giờ thì sao? Ngay cả lão Tứ bướng bỉnh kia cũng hiểu được phải tôn trọng cô ấy, coi cô ấy là chị dâu lớn trong nhà. Vậy mà Đường Lạc thì sao? Các cậu không thấy cậu ta rất kỳ lạ à?"
"Cậu ta là kiểu người cực kỳ ích kỷ. Tôi đã giúp cậu ta bao nhiêu lần, vậy mà đến một chút tôn trọng dành cho người phụ nữ bên cạnh tôi mà cậu ta cũng không buồn thể hiện. Nói thẳng ra, việc cậu ta không có chút tình cảm nào với Đường Dục, mới là điều dễ hiểu nhất."
"Bao nhiêu năm qua, các cậu từng thấy cậu ta thể hiện điều gì giống như có tình nghĩa với Đường Dục chưa? Ngược lại, chuyện năm xưa giữa Diệp Phồn và Đường Cẩm, cậu ta lại nhớ rất rõ đấy."
Diệp Phồn lên tiếng: "Nhưng mà... như thế vẫn chưa chứng minh được gì. Đường Lạc có thể không biết chuyện này thật. Dù Đường Dũng có biết sự thật, ông ta chắc chắn cũng không dám đi nói khắp nơi. Mà Đường Lạc cũng đâu phải đứa cháu mà ông ta cưng chiều, chưa chắc ông ta đã dám nói ra cho anh ta biết."
Lục Hạo Đình liếc nhìn Diệp Phồn, sắc mặt không đổi: "Vậy cậu thử nghĩ xem, với tính cách ích kỷ như Đường Lạc, nếu như cậu ta không nắm được thứ gì đó nằm trong tay ông cụ Đường kia, thì lấy gì mà sống yên ổn suốt chừng ấy năm? Lấy gì để nuôi được một đống người trong cái gọi là Đường gia ở bên ngoài?"
Diệp Phồn cứng họng: ". . ."
Lục Hạo Đình nhìn sang Lưu Tinh Trì và Diệp Phồn, giọng điệu trầm ổn nhưng lạnh lẽo: “Các cậu cũng đừng vội suy nghĩ phức tạp làm gì. Tôi không nói Đường Lạc nhất định là biết chuyện, mà là… đột nhiên cảm thấy, loại người ích kỷ, vô lương tâm như cậu ta, thì chuyện đê tiện cỡ nào cũng có thể làm ra. Nếu cậu ta thật sự biết chuyện, lại còn giả vờ không biết, rồi lợi dụng tình cảm của chúng ta dành cho Đường Dục để mưu cầu lợi ích cá nhân, chen chân vào giới thượng lưu… thì chuyện như thế, cậu ta hoàn toàn có thể làm được.”
“Cho nên… phải điều tra cho rõ! Làm rõ rồi, mới có cách xử lý thích đáng!”
Lưu Tinh Trì khẽ gật đầu, hoàn toàn hiểu ý.
Nói cho cùng, đại ca nhà bọn họ không phải người dễ đụng vào. Một khi đã nổi giận, thì thực sự rất đáng sợ.
Trước đây anh còn đối xử tốt với Đường Lạc, chẳng qua là vì nể tình người một nhà, có chút che chở. Nhưng một khi đã không còn xem là người thân, thì anh tuyệt đối sẽ không phí một chút cảm tình nào cho những người đó nữa.
“Em hiểu rồi, em sẽ điều tra!” Lưu Tinh Trì đáp, giọng dứt khoát.
Trong lòng anh ta cũng đã nghĩ thông suốt: Nếu Đường Lạc thật sự không biết thì còn may. Nhưng nếu biết mà vẫn giả vờ không biết, vậy thì… anh ta xong đời rồi!
Lục Hạo Đình nói: “Hôm nay tạm vậy thôi! Chuyện này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Việc liên quan đến Tiểu Phong và Đường gia, để tôi giải quyết.”
Hai người khẽ gật đầu. Trước khi rời đi, họ ghé qua nhìn Đường Phong một lần nữa, cậu bé đã ngủ say, rồi mới lặng lẽ rời khỏi.
Lúc này trời đã khuya. Đường Phong ngủ rất yên bình. Lục Hạo Đình và Cố Vân Tịch vẫn chưa rời đi. Anh ngồi bên mép giường, ánh mắt dịu dàng nhìn đứa bé đang say giấc.
Khuôn mặt ấy… thật sự quá giống Đường Dục khi còn nhỏ, giống đến từng nét. Không ngờ, người anh em mà anh từng ngưỡng mộ hết lòng thuở thiếu thời, cuối cùng lại có một cuộc đời đầy éo le đến vậy.
…
Ra khỏi phòng, Lục Hạo Đình quay sang nhìn Cố Vân Tịch, dịu giọng nói: “Sức khỏe của Tiểu Phong… nhờ em chăm sóc.”
Cố Vân Tịch khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn cánh cửa phòng, sau đó kéo anh trở về phòng ngủ. Chờ cả hai ngồi xuống, cô mới chân thành lên tiếng: “Anh làm sao vậy? Chuyện của anh chẳng phải cũng là chuyện của em sao? Vấn đề sức khỏe của Tiểu Phong, em nhất định sẽ cùng anh lo liệu đến nơi đến chốn!”
Cô gái dịu dàng xinh đẹp, ánh mắt chan chứa ân cần, lặng lẽ nhìn anh, cả đôi mắt đều đầy ắp lo lắng và yêu thương.
Lục Hạo Đình bật cười, đưa tay kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Đừng lo, không sao cả… chỉ là đôi khi anh cảm thấy, hình như anh vẫn chưa yêu em đủ nhiều, lúc nào cũng khiến em phải lo lắng thêm.”
Cố Vân Tịch nghẹn lời: “…”
“Sao anh lại nghĩ thế? Anh Hạo Đình, anh đối với em đã rất tốt rồi mà!”
“Nhưng nếu anh vẫn thấy chưa đủ thì sao đây?”
Cố Vân Tịch: “…”
Lục Hạo Đình lại xoa đầu cô lần nữa, giọng trầm thấp mà dịu dàng: “Được rồi, khuya lắm rồi, ngủ sớm đi. Ngày mai anh sẽ đưa Tiểu Phong đến đại viện một chuyến.”
“Ừm!”
…
Sáng sớm hôm sau, Cố Vân Tịch thức dậy chuẩn bị bữa sáng, Đường Phong đã dậy từ rất sớm. Cậu mặc bộ áo sơ mi trắng với hình vẽ hoạt hình lớn trước ngực, quần short jeans và đội một chiếc mũ lưỡi trai. Đặc biệt, cậu còn đeo kính tiểu Mặc, trông vô cùng ngộ nghĩnh và đáng yêu.
" Chị Cố! Chị Cố! Hôm nay em có thể đi tìm em trai chơi không?"
Cậu bé đã tự thu xếp ba lô xong xuôi, chạy đến tìm Cố Vân Tịch.
Hai ngày nay, vì Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình đều bận rộn công việc, họ không dẫn cậu đến đại viện, nên cậu được gửi qua nhà Đường Cẩm để chơi cùng Đô Đô.
Mấy ngày nay Diệp Phồn lại dành hết thời gian cho đứa con trai, vì vậy hôm nay quyết định dẫn theo cả hai đứa nhỏ!
Cố Vân Tịch quay đầu lại nhìn Đường Phong, ánh mắt sáng bừng lên: "Ôi, hôm nay em trông thật là tươi tắn!"
Đường Phong ngẩng cao đầu, nở một nụ cười rạng rỡ, cực kỳ vui vẻ: "Đương nhiên rồi, có chị Cố xinh đẹp như thế chăm sóc em, em càng ngày càng thấy tràn đầy sức sống!"
Cố Vân Tịch bật cười, tiểu gia hỏa này càng ngày càng biết cách làm nũng!
Ban đầu, Đường Phong còn có phần cảnh giác, nhưng những ngày gần đây, tính cách của cậu ngày càng trở nên tươi sáng và vui vẻ, giống như một đứa trẻ năng động và hoạt bát hơn rất nhiều.