Cố Vân Tịch mỉm cười, ánh mắt ánh lên nét dịu dàng: “Bọn họ rất tốt, tuyệt đối không phải người xấu đâu.”
“Bọn họ đều là những người anh hùng cả đấy! Chị đã tìm được họ rồi, mà bên cạnh họ hiện giờ lại chẳng có ai thân thích. Nếu họ biết có một đứa cháu như em tồn tại trên đời, chắc chắn sẽ mừng phát điên lên mất. Chờ lát nữa nhé, chị đưa em đi gặp họ, chịu không?”
Đường Phong khẽ mím môi, im lặng không đáp ngay.
Người thân của mình… sao?
Dĩ nhiên, cậu rất muốn có.
Ba mẹ đều đã không còn, cậu chẳng còn ai bên cạnh cả. Lại thêm bao nhiêu nguy hiểm luôn rình rập xung quanh… Từ sau khi gặp được Cố Vân Tịch, lần đầu tiên cậu mới cảm nhận được một chút cảm giác gọi là "an toàn".
Nếu như… thật sự có thể có một mái nhà thuộc về mình, có người thân bằng xương bằng thịt, thì… dĩ nhiên cậu sẽ vui rồi.
Chỉ là…
“…Bọn họ… thật sự sẽ thích em sao? Họ là những người thế nào vậy? Chị kể cho em nghe một chút được không?”
Cố Vân Tịch nhìn cậu bé, trong lòng không khỏi khẽ thở dài.
Đứa trẻ này… sao lại chín chắn đến thế?
Đó là điều đầu tiên lóe lên trong đầu cô lúc ấy.
Nếu là đứa trẻ khác, khi mất đi cha mẹ, không còn nơi nương tựa, và đột nhiên nghe nói mình vẫn còn người thân, thì điều đầu tiên chúng nghĩ đến sẽ là nhanh chóng tìm cách nhận lại họ.
Nhưng đứa trẻ này lại không vội vàng như thế. Thay vào đó, nó lập tức muốn tìm hiểu kỹ về những người này, xem họ thực sự là ai và liệu họ có thật sự thích nó không.
Tâm lý đề phòng của Đường Phong giống hệt như cô khi còn nhỏ.
Cố Vân Tịch khẽ mỉm cười, vỗ về Đường Phong, nhẹ nhàng nói: “Bọn họ đều rất tốt, chắc chắn sẽ thích em. Bọn họ… là những người rất đặc biệt đấy.”
Cô bắt đầu giới thiệu sơ qua về gia đình Đường Phong. Khi nghe nói ba của Đường Phong có họ Đường và là quân nhân, ánh mắt của cậu bé sáng lên, vẻ mặt tràn đầy sự hiếu kỳ và hứng thú.
…
Sau khi ăn sáng xong, Lục Hạo Đình chuẩn bị xong xuôi, cả ba người lên đường đến nhà cũ của Lục gia.
Cảnh vật ở nhà cũ rất yên tĩnh, chỉ có ông bà Lục ở đó. Khi họ nhìn thấy cậu bé xinh đẹp, dễ thương - Đường Phong, bà Lục lập tức mỉm cười, mắt cũng híp lại vì vui mừng.
“Ái chà chà! Đứa nhỏ này xinh quá, Vân Tịch, là con của cháu sao?”
Cố Vân Tịch: “….”
Lục Hạo Đình: “….”
Đường Phong: “….”
Bà Lục vui vẻ ôm Đường Phong vào lòng, xoa đầu cậu bé, rồi lại ôm một cái thật chặt, gần như không thể kiềm chế được lòng mình, hưng phấn nói: “Thật xinh xắn đáng yêu! Nếu đây là cháu của bà thì tuyệt quá! Cháu gọi bà là “Thái nãi nãi”(bà cố) nhé, nhanh lên, gọi một tiếng đi, từ nay về sau cháu là người nhà của chúng ta rồi.”
Cố Vân Tịch: “….”
Lục Hạo Đình: “….”
Đường Phong cảm nhận được sự yêu mến từ người lớn, liền mỉm cười gọi một tiếng “Thái nãi nãi”, khiến bà cụ Lục vui mừng đến mức không thể ngừng cười.
Sau khi trò chuyện vài câu đơn giản, Lục Hạo Đình dẫn Đường Phong lên lầu, đến thư phòng gặp ông cụ Lục.
Ba người ở trong thư phòng gần một giờ. Cuối cùng, cửa thư phòng mở ra.
Khi xuống lầu, mắt ông cụ Lục mắt đỏ ngầu, sắc mặt có chút phẫn nộ.
Bà cụ Lục nhìn thấy tình hình như vậy, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ông cụ Lục nhìn bà một cái, thở dài rồi đáp: “Không có việc gì, để tôi về rồi sẽ kể cho bà nghe. Trước mắt, tôi sẽ dẫn bọn chúng ra ngoài một chuyến. Đừng lo lắng, chỉ là đi thăm một chút lão thủ trưởng thôi.”
Bà cụ Lục biết là có chuyện, nhưng vì ông cụ đã nói như vậy, bà cũng không hỏi thêm gì nữa.
Khi họ vừa đến cổng, xe từ Đường gia đã đến đón Cố Vân Tịch. Đây là xe đặc biệt của Đường lão thủ trưởng, hôm nay ông đã hẹn trước để đưa ông cụ đi khám bệnh. Trước đó, Cố Vân Tịch đã chuẩn bị thuốc và mang theo toàn bộ.
Ông cụ Lục lại thở dài một lần nữa, rồi nói: “Đi thôi! Ông cũng sẽ đi cùng các cháu.”
Xe chạy thẳng đến Đường gia.
Khi đứng trước cổng Đường gia, ông cụ Lục dừng lại một lúc, thở dài rồi dẫn đầu bước vào.
Đường Phong có chút căng thẳng, ánh mắt nhìn Cố Vân Tịch, đôi tay nhỏ bé của cậu nắm chặt tay cô.
Cố Vân Tịch mỉm cười nhìn cậu, dịu dàng nói: “Đừng sợ nhé!”
Đường gia vẫn như xưa, đơn giản và yên tĩnh. ông cụ Đường đang ngồi trong phòng khách, bày một bàn cờ, vừa thấy Cố Vân Tịch tới, ông liền gọi: “Nha đầu tới rồi à? Mau lại đây!”
Vừa nói, ông vừa liếc nhìn ông cụ Lục và Lục Hạo Đình, ánh mắt có chút không vui: “Các cậu tới làm gì thế?”
Nhưng ngay khi ánh mắt của ông chuyển qua Đường Phong, đôi mắt lập tức sáng lên. Đã rất lâu rồi ông không gặp một đứa trẻ xinh đẹp như vậy!
Ông cụ Đường không rời mắt khỏi Đường Phong, ông nhìn chằm chằm vào cậu bé.
“Ái chà chà… Đứa nhỏ này…”
“Cha…”
Vừa lúc đó, Đường Vệ Quốc bước vào.
Hôm nay, Cố Vân Tịch đến thăm ông cụ, Đường Vệ Quốc biết chuyện này từ trước. Mặc dù đã biết tình trạng sức khỏe của cha mình không tốt, ông vẫn rất quan tâm, vì vậy đặc biệt trở về thăm một chút.
Không ngờ, khi vừa bước vào, Đường Vệ Quốc lập tức bị sốc. Trước mặt ông là một cậu bé vô cùng xinh đẹp, mặc áo sơ mi trắng với họa tiết phim hoạt hình, quần short jean, mang phong cách Tây phương đầy sức sống. Cậu bé trông thật đặc biệt, rạng rỡ và có tinh thần.
Nhưng điều khiến Đường Vệ Quốc chú ý nhất vẫn là khuôn mặt của Đường Phong.
Dáng vẻ này, gương mặt này, giống hệt người mà ông đã không thể quên suốt mấy chục năm qua. Quá giống rồi…
Đường Vệ Quốc đứng sững lại, không thể nói nên lời. Ông bước chậm về phía Đường Phong, ngồi xuống trước mặt cậu bé. Không kiềm chế được, ông đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt Đường Phong.
Dù là một cậu bé trai, nhưng Đường Phong lại có những nét ngũ quan rất giống người ông đã luôn nhớ, một cảm giác thân quen đến lạ kỳ.
“Con… con tên gì?” Đường Vệ Quốc hỏi, giọng ông lộ rõ sự xúc động.
Đường Phong nhanh chóng nhận ra. Cậu nhìn vào mắt Đường Vệ Quốc, rồi lại nhìn về phía ông cụ Đường. Cậu hiểu ngay, người này chính là ông nội của mình.
“Con tên là Đường Phong, Đường trong thịnh vượng, Phong trong gió lớn!” Đường Phong cười tươi, đáp lại với vẻ tự tin.
Ông cụ Lục đứng bên cạnh nhìn Đường Vệ Quốc, thở dài: “Vệ Quốc, đến đây ngồi. Hôm nay tôi đến có chuyện quan trọng muốn nói với các cậu.”
Ông nhìn Lục Hạo Đình và Cố Vân Tịch rồi tiếp tục: “Hai cháu đi ra ngoài đi.”
Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình hiểu ý, bước ra ngoài sân. Trước đó, Lục Hạo Đình đã đứa báo cáo giám định cho ông cụ Lục. Vấn đề này không khó để giải thích, nên ông cụ Lục rất thận trọng.
Ông biết việc nhận Đường Phong vào Đường gia không phải chuyện dễ dàng. Dù là trùng hợp hay may mắn, ông vẫn muốn cẩn thận, vì đây là một chuyện lớn. Hơn nữa, không thể để quá nhiều người biết vội. Tốt nhất là nên đợi xem thái độ của Đường gia, rồi mới quyết định.
Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình đứng đợi trong sân, lòng người đều cảm thấy ấm áp khi nhìn thấy sự gặp gỡ của Đường Phong và Đường Vệ Quốc. Rất nhanh, trong phòng vang lên tiếng khóc nghẹn ngào của ông cụ Đường. Tiếng khóc ấy đau đớn, những giọt lệ khó kiềm chế, khiến ai nghe cũng cảm thấy nghẹn ngào.
Tiếng khóc kéo dài một lúc lâu, cho đến khi cảm xúc của ông dần dần dịu lại. Và rồi, không gian trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nói chuyện nhẹ nhàng của ba người trong phòng.
Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình đợi bên ngoài hơn một tiếng, cuối cùng ông cụ Lục mới bảo họ vào.
Bước vào phòng, ông cụ Đường ngồi đó, đôi mắt đỏ hoe. Đường Phong ngồi trên đùi ông, đang được ông ôm chặt vào lòng, một cảnh tượng khiến ai nhìn cũng phải cảm động.
Khi thấy Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình tiến vào, ông cụ Đường vội vàng muốn đứng dậy, Đường Vệ Quốc kịp thời đỡ lấy ông. Một tay ông cụ Đường vẫn ôm Đường Phong không rời, tay kia thì vội vàng cúi đầu cảm ơn Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình: "Cảm ơn! Cảm ơn!"
Lục Hạo Đình và Cố Vân Tịch cũng nhanh chóng cúi đầu đáp lại, rồi tiến lên giúp ông ngồi xuống.
Nước mắt của ông cụ Đường vẫn chưa kịp lau khô, ông ôm chặt Đường Phong, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, đầy sự quyết tâm: "Vệ Quốc, con phải đi điều tra cho kỹ. Con cái của Đường gia chúng ta, không thể dễ dàng bị đổi như vậy được."