Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 784: Chương 784




Cố Vân Tịch nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói vẫn giữ được sự lễ độ: “Lời cảm ơn thì thật sự không cần đâu ạ. Ngài là bậc tiền bối, bọn cháu còn phải học hỏi nhiều. Đường Dục và anh Hạo Đình là anh em thân thiết, gặp chuyện thế này, chúng cháu nhất định không thể làm ngơ.”

Cô hơi ngừng lại một chút, sau đó nghiêm túc nói tiếp: “Chỉ có điều, có một việc mong ngài hãy đặc biệt để tâm. Dựa theo những gì mọi người kể lại… Đường gia là gia đình có địa vị, con cháu trong nhà sao có thể dễ dàng bị tráo đổi? Nếu thật sự đã xảy ra, vậy thì chuyện này tuyệt đối không đơn giản… đây là một âm mưu được sắp đặt từ trước.”

“Và kẻ đứng sau, có thể không chỉ là một người vô danh tiểu tốt. Biết đâu, người đó từng có ân oán sâu nặng với ngài… hoặc là với chính vợ của ngài.”

Ánh mắt cô trầm xuống, thoáng lóe lên một tia nghi hoặc.

“Tiểu Phong từng nói với cháu, Đường Dục đã sớm hoài nghi thân phận thật của mình. Anh ấy luôn cảm thấy mình không phải là người của cái ‘Đường gia’ ngoài kia. Chỉ tiếc là... còn chưa kịp đi giám định ADN, đã bị điều đi làm nhiệm vụ, rồi hy sinh.”

Cố Vân Tịch ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng như nhìn xuyên cả thời gian:  “Nếu tất cả chỉ là trùng hợp… thì coi như ông trời quá trớ trêu. Nhưng nếu đây không phải là trùng hợp thì sao?”

Đôi mắt Đường Vệ Quốc lập tức nheo lại: “Ý cháu là… Dục Nhi chết không phải vì nhiệm vụ, mà là do có người cố ý mưu hại?”

Cố Vân Tịch khẽ cắn môi, rồi vẫn kiên quyết lên tiếng: “Cháu… chỉ là đưa ra một giả thiết. Là suy đoán thôi ạ. Nhưng cháu đã nghĩ đi nghĩ lại, nếu tất cả những điều xảy ra chỉ là trùng hợp... thì quá nhiều trùng hợp rồi.”

“Nếu suy nghĩ kỹ một chút về những chuyện đã xảy ra với Đường gia các ngài, đứng từ góc nhìn của một người phụ nữ… cháu lại cảm thấy, đối phương dường như không thực sự nhắm vào toàn bộ Đường gia. Hoặc ít nhất, mục tiêu chính không phải là gia tộc.”

“Bởi vì việc tráo đổi đứa trẻ năm đó, thực chất không mang lại tổn thất gì cho Đường gia.”

“Trong toàn bộ sự việc, người thực sự bị hại… là Đường Dục, và cả vợ của ngài.”

Đường Vệ Quốc lập tức chết lặng.

Năm đó, vợ ông vì quá đau buồn sau cái chết của con mà tinh thần dần trở nên bất ổn. Dù đứa trẻ kia có được cứu sống hay không, thì cuối cùng bà vẫn là người phải nuôi con của người khác, trong khi chính đứa con ruột của mình lại lưu lạc bên ngoài, chịu bao khổ cực, thậm chí còn phải thay Tô Tĩnh giành lấy thể diện.

Đều là những người sáng suốt, chẳng qua trước kia chưa từng nghĩ theo hướng này. Nhưng đến lúc này, khi đã có người nhắc nhở, mọi thứ không phải không có khả năng như lời Cố Vân Tịch nói.

Quanh thân Đường Vệ Quốc toát ra sát khí, toàn thân như căng chặt lại. Ông nhìn Cố Vân Tịch, giọng trầm xuống, đầy uy nghi: “Người trong cuộc thì mù quáng, người ngoài mới sáng suốt. Cháu là người đứng ngoài cuộc, còn gì cứ nói tiếp đi.”

Cố Vân Tịch đưa mắt nhìn quanh, thấy ông cụ Đường và Đường Vệ Quốc đều im lặng chờ nghe, cháu liền tiếp lời: “Cháu… tiền bối, cháu từng nếm trải không ít đau khổ. Đã có lúc mất đi rất nhiều thứ lẽ ra vốn thuộc về mình, nhưng cuối cùng lại bị người khác cướp mất. Khi đó, đầu óc cháu chỉ toàn là những suy đoán về âm mưu, thành ra nhìn sự việc hay theo chiều hướng tiêu cực. Những gì cháu nói chỉ là giả thuyết, là một khả năng, khi điều tra, mong ngài vẫn giữ được sự tỉnh táo.”

Cố Vân Tịch nhíu mày, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén: “Giả sử là cháu, gặp phải chuyện này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin rằng tất cả chỉ là trùng hợp. Việc đổi đứa trẻ chắc chắn có mục đích. Nếu vậy, ắt hẳn là có lý do đằng sau, hoặc là một cuộc tranh đấu quyền lực, hoặc là kẻ có thù với các ngài.”

Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Tranh đấu quyền lực không phải là quá hợp lý, bởi vì như đã nói trước đó, việc đổi đứa trẻ cũng không thật sự gây ảnh hưởng gì cho Đường gia. Cho dù sau này đứa bé đó qua đời, hoặc là… vợ của ngài cũng mất. Nhìn từ góc độ bên ngoài, sự việc này sẽ không gây tổn hại nghiêm trọng gì cho Đường gia. Với địa vị của ngài, tái hôn và sinh con cũng là điều dễ hiểu, dù ngài cảm thấy thế nào, nhưng người ngoài chắc chắn sẽ nghĩ như vậy.”

"Như vậy, nếu tranh đấu quyền lực không phải là nguyên nhân lớn, thì còn lại chỉ có thể là kẻ có thù với các ngài. Dựa vào góc nhìn của một người phụ nữ như cháu, cháu cảm thấy chuyện này rất có thể là do một người phụ nữ làm ra, và mục đích của cô ta chính là trả thù vợ của ngài."

Cô ngừng lại một chút, ánh mắt lướt qua Đường Vệ Quốc, rồi tiếp tục: "Những suy đoán này, nghe có vẻ rất giống những gì đã xảy ra với Tô Tĩnh, không phải sao? Nhưng mà, vấn đề là liệu Tô Tĩnh có đủ khả năng làm được điều này hay không. Nếu không, thì… ai sẽ giúp cô ta?"

Phụ nữ?

Nhắm vào vợ ông?

Một loạt ký ức từ xa xưa, đã qua mấy chục năm, giờ phút này dần dần hiện về trong tâm trí Đường Vệ Quốc, những mảnh ký ức đó bắt đầu từ từ rõ ràng lại.

Đường Vệ Quốc nhìn Cố Vân Tịch, ánh mắt vốn đầy sự cảm kích, nhưng giờ đây lại bắt đầu mang theo một tia khó hiểu, một thứ cảm xúc mơ hồ khó diễn tả.

Cố Vân Tịch nhạy bén, ngay lập tức cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt Đường Vệ Quốc, có một sự địch ý nhẹ nhàng thoáng qua.

Địch ý? (Cảm giác thù địch)

Cố Vân Tịch nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, chuyện gì đang xảy ra?

Đường Vệ Quốc nhìn chằm chằm vào Cố Vân Tịch, mở miệng hỏi: "Cô bé, cháu họ Cố?"

Cố Vân Tịch sững sờ, cảm nhận được sát khí trên người Đường Vệ Quốc càng lúc càng nặng, đáp lại: "Vâng."

"Vậy... cùng họ với mẹ cháu à?"

Cố Vân Tịch lại một lần nữa sửng sốt!

Tại sao ông ấy lại hỏi như vậy?

Trong khoảnh khắc ngơ ngác ấy, Cố Vân Tịch không kịp phản ứng, khiến Đường Vệ Quốc xác định rằng suy đoán của mình là đúng!

Ánh mắt ông ta sắc lạnh, sát khí càng lúc càng tăng, đột nhiên đứng dậy, khẩu súng chĩa thẳng vào đầu Cố Vân Tịch: "Mẹ cô ở đâu?"

Ngay khi Đường Vệ Quốc đứng dậy, Lục Hạo Đình và Cố Vân Tịch cũng đồng loạt đứng dậy, Lục Hạo Đình lập tức kéo Cố Vân Tịch về phía sau mình, tay kia rút súng, chĩa về phía Đường Vệ Quốc!

Hai người đàn ông, một già, một trẻ, nhưng đều cao lớn, khí thế tỏa ra từ mỗi người đều không hề thua kém.

Hành động bất ngờ này khiến ông cụ Đường, ông cụ Lục và Đường Phong đều hoảng hốt!

Mất một giây để hiểu chuyện, mọi người mới kịp phản ứng.

"Vệ Quốc, con làm gì thế?"

“Thằng nhóc này, cháu điên rồi!"

"Chị Cố..."

Ông cụ Đường và ông cụ Lục gần như đồng thời nổi giận lên tiếng quát, Đường Phong thì bị dọa đến mức khuôn mặt nhỏ tái nhợt.

Lục Hạo Đình là người từng lên chiến trường, anh quá quen thuộc với sát khí tỏa ra từ Đường Vệ Quốc. Đây chính là sát khí thực sự, ông muốn giết Vân Tịch!

Lục Hạo Đình siết chặt tay, dồn sức bảo vệ Cố Vân Tịch, cơ thể cao lớn của anh chắn ngang, không để một tia ánh sáng lọt qua. Dù ông cụ Lục có cố gắng kéo anh, Lục Hạo Đình vẫn đứng vững, không nhúc nhích.

Lúc này, Đường Vệ Quốc đang tức giận, thấy Lục Hạo Đình cầm súng chĩa vào ông, khí tức cũng không hề thua kém khiến mặt ông đỏ bừng.

“Cậu dám chĩa súng vào tôi? Cậu biết mình đang làm gì không?”

Lục Hạo Đình bảo vệ Cố Vân Tịch sau lưng, không để cô động, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Vệ Quốc bình tĩnh nói: “Ngài có thể tố cáo tôi, nhưng sao đột nhiên muốn giết Vân Tịch?”

“Mẹ cô ta ở đâu? Nói mau, mẹ cô ta ở đâu?”

Đường Vệ Quốc gần như gầm lên, giọng nói tràn đầy tức giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.