Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 787: Chương 787




Cố Vân Tịch trả lời một câu, đi thẳng vào lòng người!

“Nếu như Đường Dục còn sống, bác có để anh ấy nhận Tô Tĩnh làm mẹ nuôi không?”

Đường Vệ Quốc lập tức cứng họng, không nói nên lời.

Thật nực cười! Ông còn chưa xé xác Tô Tĩnh thành trăm mảnh là may rồi, sao có thể để con mình gọi ả là mẹ?

Dù gì Tô Tĩnh cũng từng nuôi nấng Đường Dục khôn lớn, nhưng với Cố Vân Tịch thì khác, cô và người đàn bà đó thậm chí chưa từng gặp mặt.

Bà ta chưa từng nuôi nấng, cũng chẳng có quan hệ máu mủ gì, thậm chí đến bây giờ là kẻ thù. Chuyện năm xưa của người đàn bà đó, hoàn toàn không liên quan gì đến Cố Vân Tịch.

Dù sau này ông có tìm ra Cố Băng Nhan để trả thù, Cố Vân Tịch cũng sẽ không ngăn cản.

Đường Vệ Quốc vốn là người sống rất nguyên tắc, chỉ là trước kia bị dồn ép quá lâu, nỗi đau đớn tích tụ khiến ông mất lý trí. Bây giờ đã bình tĩnh lại, nghe được lời hứa chắc chắn từ Cố Vân Tịch, ông cũng không còn muốn truy cứu thêm nữa.

Chỉ là, Cố Vân Tịch lại thản nhiên nói: “Chuyện chưa được xác nhận rõ ràng, ngài cũng đừng vội khẳng định cháu là con gái của bà ta. Cháu ưu tú như thế này, gen của cháu tốt đến mức cháu không tin một người đàn bà như vậy lại có thể sinh ra cháu. Ngài nhìn Đường Dục mà xem, gen tốt thì dù có bị vứt trong cái đống rác Đường gia kia, vẫn cứ tỏa sáng như ánh mặt trời đấy thôi!”

Đường Vệ Quốc: “…”

Cái cô nhóc này, đúng là rất biết ăn nói, chỉ một câu thôi mà khiến cơn giận trong lòng ông tan biến sạch sẽ.

Lục Hạo Đình cười vô cùng đắc ý: Vân Tịch của anh thông minh như thế đấy.

Thấy Lục Hạo Đình cười như vậy, Đường Vệ Quốc trừng mắt lườm: “Còn dám cười à? Cầm súng chĩa vào tôi, gan to thật đấy! Chờ lát nữa đến lượt cậu chịu phạt!”

Lục Hạo Đình vẫn mỉm cười, điềm nhiên đáp: “Chuyện đó… Vân Tịch là vợ cháu, cháu nhất định phải bảo vệ cô ấy. Nếu vợ ngài gặp nguy hiểm, chẳng lẽ ngài không ra tay che chở sao?”

Đường Vệ Quốc: “…”

Đúng vậy, hai người này đúng là tiểu hồ ly, chẳng ai chịu thiệt ai!

Đường Vệ Quốc lườm Lục Hạo Đình một cái, không nói thêm gì nữa.

Ông cụ Đường khẽ hừ một tiếng: “Nói xong chưa? Rõ ràng hết rồi chứ?”

Đường Vệ Quốc liếc nhìn cha mình, chỉ cần thấy ánh mắt của ông là biết ngay: ông cụ đang không vui.

Ông biết cha mình rất quý Cố Vân Tịch. Không chỉ cảm kích cô đã liều mình đưa Đường Phong từ nước ngoài trở về, mà còn thật lòng yêu mến cô gái này. Vậy nên hành động vừa rồi của ông…

Đường Vệ Quốc cúi đầu xuống, liếc nhìn Lục Hạo Đình một cái rồi lên tiếng:

“Cha à, con như vậy… chẳng phải là vì chuyện mẹ của Dục Nhi, nhất thời xúc động quá mà…”

“Cha nhìn Hạo Đình đi, vợ gặp nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của nó đâu phải là chĩa súng vào con! Thằng bé này đúng là không hổ danh người do quân đội chúng ta đào tạo: gan dạ, có khí phách, y hệt như con hồi trẻ vậy! Tương lai nhất định có thể kế thừa vị trí này của con, cha nói có đúng không?”

Ông cụ Đường: “…”

Ông cụ Lục: “…”

Học cái gì không học, lại học ngay cái kiểu nịnh hót này, giỏi lắm!

Không ai nói thêm gì nữa, mọi chuyện tạm thời gác lại. Đến giờ cơm trưa, mọi người bắt đầu dùng bữa.

Nhưng Đường Phong thì không dễ bỏ qua như vậy. Vì chuyện vừa rồi, cậu vẫn thấy giận Đường Vệ Quốc, đến mức suốt bữa ăn gần như không thèm nhìn ông lấy một cái.

Đường Vệ Quốc chỉ biết thở dài bất lực, trong lòng vừa áy náy vừa... ghen tị!

Nhìn đứa cháu nhỏ trước mặt, ông đành phải hạ giọng mềm mỏng: “Tiểu Phong à… ông sai rồi! Cháu tha thứ cho ông đi mà!”

Từng ấy năm qua, ngoài lần dỗ dành vợ mình khi còn trẻ, ông thật sự chưa từng phải hạ mình năn nỉ ai như thế này.

Thế mà giờ đây lại phải dỗ dành một đứa trẻ đã lớn thế này… Nhưng biết sao được, đó là cháu trai ông mà.

Đường Phong nhìn ông một lúc, rồi bất chợt mở miệng: “Chỉ vì chị Cố có thể là con gái của người phụ nữ xấu kia, nên ông định giết chị ấy. Vậy thì… mẹ cháu cũng từng là người phụ nữ xấu, ông có phải cũng muốn giết mẹ cháu không?”

Cả phòng lập tức sững sờ.

Đường Phong nói: “Con không lừa ông đâu, mẹ con thật sự là người phụ nữ xấu. Mẹ đã nói với con, mẹ và ba con khác nhau, năm xưa ba con thực sự rất thích mẹ, nhưng vì thân phận của mẹ, ba không thể nào chấp nhận được. Vì thế ba đã từng rất buồn, hoang mang tự hỏi bản thân, ba cảm thấy mình thích mẹ là một điều rất không thể tha thứ, cho dù có yêu, lúc đó ba cũng cảm thấy rất khó chịu.”

“Mẹ con nói, bà ấy đã làm rất nhiều chuyện sai, nhưng nếu xét theo nghĩa thật sự của 'chuyện sai', thì cũng chưa từng làm gì quá đáng. Nhưng vì không hiểu rõ nên bà ấy đã bị coi là người xấu, là người xấu  từ đầu đến cuối, còn bị ba con truy sát, nếu không phải mẹ con khéo léo quyến rũ ba con, thì chắc chắn ba con đâm bà ấy một đao rồi!”

Cố Vân Tịch khẽ kéo khóe miệng!

“Mẹ em còn nói những chuyện này với em sao?”

Đường Phong quay đầu lại, ngẩng lên nhìn Cố Vân Tịch, rồi gật đầu:

“Có chứ! Em biết rất nhiều mà. Mẹ em nói bà ấy và con đều quá nguy hiểm, không biết tương lai liệu có sống sót được không, càng không biết liệu có thể sống cùng nhau được không.”

“Em sinh ra đã không có ba, nếu mẹ không nói gì hết, chẳng may mẹ chết, không thể bảo vệ em lớn lên, thì chẳng phải em sẽ không có bất cứ kỷ niệm nào về ba mẹ sao? Vì thế, mẹ đẽ kể cho em nghe chuyện giữa mẹ và ba, kể rất nhiều.”

“Cô ấy còn nói gì nữa?” Đường Vệ Quốc và ông cụ Đường đồng thanh hỏi.

Hai người đều nhìn Đường Phong với ánh mắt nóng lòng. Đường Dục là con trai của họ, là cháu của họ, nhưng ngoài chuyện liên quan đến quân đội, họ gần như không biết gì về Đường Dục.

Người mà Đường Dục thích, thậm chí là người nó thích đã có con, tất cả những điều này không ai biết cả.

Bây giờ, hai người rất muốn biết thêm về Đường Dục.

Đường Phong nhìn họ một lát, rồi nói tiếp: “Mẹ con còn nói ba con rất thông minh, rất giỏi, chỉ là hơi ngốc nghếch một chút thôi.”

Mọi người: “…”

“Mẹ con bị ba con đuổi theo, truy sát rất nhiều lần, cũng chính vì thế mẹ con lại càng ngày càng thích ba con hơn.”

Mọi người: “…”

Sở thích của mẹ con quả thật… độc đáo quá!

Vậy mà bà ấy cũng thích được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.