Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 801: Chương 801




Ông cụ Đường dường như rất thích trò chuyện với Cố Vân Tịch. Một tay ôm Đường Phong mềm mại trong lòng, ông vừa cười vừa nói: "Hồi đó Đường gia cũng từng huy hoàng một thời, không phải không có những món đồ tốt, chỉ là... Sau khi trong nhà xảy ra chuyện, ông đã chuẩn bị rời khỏi nơi này để theo Vệ Quốc nhập ngũ, cho nên nhiều thứ đã được cất kỹ. Nhiều năm qua rồi, những món đó cũng là đồ cũ rồi."

"Lần này trở về gấp quá nên cũng chưa kịp bảo người đem ra bày. Vì đều là đồ cũ, phải về nhà dọn dẹp lại chút rồi mới tính tiếp."

"Điều quan trọng nhất là, ông sợ Tiểu Phong của chúng ta sẽ không thích."

Ông cụ Đường nhìn đứa trẻ trong lòng, ánh mắt đầy yêu thương.

Đường Phong ngẩng đầu, nói: "Dạ? Con ngoan lắm mà! Có gì đâu mà không thích chứ."

Ông cụ bật cười hiền từ: “Ông biết Tiểu Phong của chúng ta rất ngoan, nhưng ông cố không muốn để con chịu thiệt. Chẳng phải con rất quý chị Cố sao? Vậy sau này cứ ở bên cạnh chị ấy nhiều hơn, Đường gia là nhà của con, trong nhà chỉ có mỗi mình con là trẻ con, đương nhiên phải làm thêm nhiều thứ con thích rồi chứ!"

"Thời đại bây giờ khác rồi, ông cố đã không theo kịp thời đại hơn hai mươi năm, cũng chẳng cần sống quá gò bó nữa. Nghĩ lại, thôi thì làm thêm chút đồ mới, những thứ con thích, ông cố nhìn cũng thấy mới mẻ theo."

Ông đã hoàn toàn đặt Đường Phong ở vị trí ưu tiên nhất.

Đường Phong vui lắm, ngẩng đầu lên hôn lên má ông cụ một cái: "Cảm ơn ông cố!"

"Chụt" một cái rõ vang, khiến ông cụ Đường vui đến mức bật lên một tiếng “Ai da!” đầy ngạc nhiên rồi bật cười sung sướng!

Đường Vệ Quốc bên cạnh nhìn cảnh ấy mà thấy chạnh lòng. Ánh mắt ông chua xót, nhưng cũng không dám hé môi xin Đường Phong hôn mình một cái như vậy.

Ông đâu phải người ngốc. Chỉ nhìn qua cũng hiểu, đứa nhỏ này không thân thiết với ông như thế. Bởi vì… hôm đó trong quân đội, chính ông là người đã giơ súng chĩa vào Cố Vân Tịch.

Từ ngày đó, thằng bé dường như bắt đầu xa cách với ông rồi. Haiz…

Ông liếc nhìn sang phía Cố Vân Tịch ngồi cạnh, thầm nghĩ: nếu muốn cháu trai mình thay đổi cái nhìn, có lẽ trước hết phải lấy lòng cô bé này cho thật tốt…

Ngồi thêm một lát, Lục Hạo Đình đề nghị ông cụ và Đường Vệ Quốc vào thư phòng nói chuyện. Còn Cố Vân Tịch và Đường Phong ở lại bên ngoài.

Cố Vân Tịch muốn vào bếp nấu dược thiện cho ông cụ và Đường Vệ Quốc. Bây giờ hai người họ đã trở về, tìm lại được hy vọng sống, nên càng đặc biệt quan tâm đến sức khỏe.

Mối thù lớn còn chưa báo, họ phải sống cho thật tốt, giữ sức mà trả thù.

Trong thư phòng, Lục Hạo Đình chủ yếu là bàn bạc với ông cụ Đường về kế hoạch dẫn Cố Băng Nhan ra mặt.

Dĩ nhiên Đường gia cũng muốn nhanh chóng tìm ra Cố Băng Nhan, dù thế nào đi nữa, bà ta vẫn là người bị nghi ngờ nhiều nhất. Cho nên, trước tiên phải tìm được cô ta rồi mới tính tiếp.

 Đường gia có cách điều tra của riêng mình, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc Lục Hạo Đình tiến hành kế hoạch của mình. Vì thế, anh nói ra phương án của mình, chủ yếu là để báo cáo và xin chỉ đạo từ Đường Vệ Quốc, cấp trên trực tiếp của anh trong quân đội.

Đường Vệ Quốc nghe xong, trợn tròn mắt nhìn Lục Hạo Đình, nét mặt đầy vẻ: Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi!

Trong khi đó, ông cụ Đường lại cười ha ha, hoàn toàn tán thành kế hoạch của anh.

Đường Vệ Quốc ở bên cạnh không biết nên khóc hay nên cười, gấp đến độ nói không nên lời: “Ba! Ba không thể dung túng nó như vậy được, kiểu này đúng là làm liều đấy! Nó là quân nhân đấy!”

Ông cụ Đường trừng mắt nói ngay: “Quân nhân thì sao? Quân nhân cũng là người chứ có phải thần thánh gì đâu? Thời đại nào rồi còn cổ hủ vậy? Ngay cả ba còn theo kịp thời đại, mà con thì lại cứ lạc hậu!”

“Với lại, Hạo Đình có làm chuyện gì to tát đâu? Chuyện nhỏ như vậy, có gì mà không được? Có phải việc gì ghê gớm đâu!”

Đường Vệ Quốc trố mắt: “Vậy mà ba nói là không có gì đặc biệt hả?”

Ông cụ Đường hừ một tiếng: “Thế cái này thì có gì mà ghê gớm? Thanh niên không được yêu đương à?”

Đường Vệ Quốc: “...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.