Cố Vân Tịch bước ra từ phòng trang điểm, đi dọc theo hành lang dài, vừa rẽ qua góc thì đã nhìn thấy ngay lối ra phía trước, nơi đó có một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng.
Anh ta ăn mặc rất đơn giản, nhưng cực kỳ kín đáo.
Áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và cả khẩu trang nữa.
Toàn thân được che kín đến mức không để lộ chút nào, kiểu ăn mặc thế này, nhìn qua chẳng khác gì nhân viên an ninh đang làm nhiệm vụ tại hiện trường.
Chỉ khác là... có phần còn kín đáo hơn cả bảo vệ thật sự.
Cố Vân Tịch bật cười, không ngờ anh lại chọn cách xuất hiện như thế này.
Giả làm bảo vệ sao?
Đúng là rất gần cô thật.
Vì lượng phóng viên lần này quá đông, lại thêm chuyện của cô đang là tiêu điểm chú ý, nên ban tổ chức đã bố trí lực lượng an ninh khá đông, riêng cô đã có đến mười người bảo vệ theo sát để đảm bảo an toàn.
Anh đứng thẳng người nơi đó, cách cô khoảng năm mươi mét. Dù toàn thân che kín, hoàn toàn không thể nhìn rõ khuôn mặt hay bất kỳ đặc điểm nào, nhưng Cố Vân Tịch chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Thân hình đó… cô quá quen thuộc rồi!
Thấy "tiểu công chúa" của mình bước ra, Lục Hạo Đình liền nhẹ nhàng đưa tay về phía cô. Nhìn thấy cử chỉ đó, Cố Vân Tịch không kìm được mà lập tức nhấc chân chạy về phía anh.
Chiếc váy cô đang mặc hôm nay cực kỳ xinh đẹp. Phần thân trên là kiểu áo ngực dây bản rộng, trên vai còn buộc một chiếc nơ nhỏ duyên dáng, mềm mại, rủ nhẹ xuống vai vừa khéo, chẳng hề phô trương.
Phần chân váy hơi xòe nhẹ, in họa tiết hoa nổi, thậm chí cánh hoa còn được thiết kế có độ nổi 3D như thật. Váy dài đến bắp chân, để lộ đôi chân trắng nõn nà cùng xương quai xanh thanh tú, kết hợp với đôi giày cao gót càng tôn lên nét kiêu sa, dịu dàng.
Khi chạy đến gần, Lục Hạo Đình cũng bước nhanh về phía cô vài bước, che chắn cho cô khỏi ánh nhìn của những người xung quanh, không để bất kỳ ai phát hiện ra rằng Cố Vân Tịch vừa chạy đến bên anh.
Cô đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào lòng bàn tay anh một cách tự nhiên, chẳng cần nói gì thêm.
Ngay lúc đó, âm thanh của MC vang lên từ sân khấu. Chương trình sắp bắt đầu, Cố Vân Tịch vừa vặn tiến ra, sẵn sàng tỏa sáng.
Từ phía lối đi ra sân khấu, Lục Hạo Đình xuất hiện trước, tiếp đó là anh nắm tay Cố Vân Tịch chậm rãi bước ra.
Ngay khi Cố Vân Tịch vừa lộ diện, tiếng máy ảnh lách tách và ánh đèn flash chớp loá liên hồi như muốn nhấn chìm cả không gian, kèm theo đó là tiếng reo hò vang dội. Nhưng vào khoảnh khắc ấy, điều khiến cô cảm thấy ngọt ngào nhất... lại chính là bàn tay đang nắm lấy tay cô thật chặt.
Ngay dưới con mắt của truyền thông, hai người họ cứ thế tay trong tay bước ra một cách quang minh chính đại – cảm giác ấy, thật không gì sánh bằng.
Có lẽ không ai ngờ rằng, người bạn trai mà cả mạng xã hội đang ráo riết truy tìm… thực ra lại đang đứng ngay trước mặt họ.
Trước khi bước lên sân khấu chính, cả hai đi qua một đoạn thảm đỏ trong nhà – thực chất chỉ là một lối đi được dựng tạm thời, có rào chắn hai bên. Nhưng khi Cố Vân Tịch vừa xuất hiện, đám phóng viên lập tức ùa lên điên cuồng.
Máy quay, máy ảnh giơ sát mặt, tiếng người chen lấn, hò hét vang lên không dứt bên tai, nhưng Cố Vân Tịch vẫn mỉm cười dịu dàng, không quên chào hỏi những người xung quanh.
Có lẽ là vì… bên cạnh cô có Lục Hạo Đình. Trong khung cảnh hỗn loạn ấy, anh gần như nửa ôm cô vào lòng, dùng cả thân người để che chắn cho cô tiến về phía trước.
Cảm giác được người mình yêu bảo vệ giữa chốn đông người thế này, khiến nụ cười của cô không thể nào che giấu được.
Chỉ khoảng hai mươi mét đường đi thôi, nhưng vì dòng người chen chúc, họ phải mất đến vài phút mới đến được sát mép sân khấu. Ngay vào lúc Cố Vân Tịch chuẩn bị bước lên sân khấu… một chuyện ngoài ý muốn đột ngột xảy ra!
“Cố Vân Tịch! Vân Tịch, mẹ cuối cùng cũng tìm được con rồi! Đừng trốn tránh mẹ nữa được không? Mọi lỗi lầm đều là do mẹ, con đừng nhẫn tâm như vậy! Chỉ có con mới có thể cứu được mạng sống của họ! Xin con đấy, mẹ sai rồi, mẹ sai thật rồi… năm xưa mẹ cũng bất đắc dĩ thôi mà… Vân Tịch ơi! Vân Tịch, làm ơn, làm ơn cứu họ…”
Giữa khung cảnh vốn đang náo nhiệt, một tiếng khóc đầy bi thương và tuyệt vọng bất ngờ vang lên, khiến cả hiện trường lập tức lặng đi vì kinh ngạc.
Chỉ cần nghe qua, ai cũng có thể cảm nhận được sự đau khổ tột cùng từ trong từng câu chữ, khiến người nghe không khỏi thắt lòng.
Vương Thục Trinh trong bộ dạng vô cùng thê thảm, nước mắt giàn giụa, khuôn mặt đầy lo lắng, vừa khóc vừa liều mạng xô đẩy đám phóng viên để lao về phía Cố Vân Tịch.
Sự nôn nóng của bà ta khiến những người xung quanh bản năng nhường đường. Chỉ chốc lát sau, bà ta đã chen lên được hàng đầu.
"Vân Tịch... Vân Tịch ơi, cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi! Con đừng trốn tránh chúng ta nữa được không? Mọi lỗi lầm đều là do mẹ, con đừng tàn nhẫn như vậy...! Họ là người vô tội, cậu con, các bác con, tất cả đều vô tội mà!"
"Làm ơn cứu họ đi! Cứu lấy mạng họ, làm ơn đi con!"
Cố Vân Tịch nhìn thấy Vương Thục Trinh, khẽ nhíu mày. Người phụ nữ này biết rõ thân phận thật sự của cô, hơn nữa Tịch gia gần đây vẫn luôn có ý định lôi kéo cô về phía mình. Hiện tại trong đại viện, cô còn có sự hậu thuẫn của Đường gia, cho nên Tịch gia càng ra sức thể hiện sự thân thiết.
Vậy mà giờ đây, Vương Thục Trinh lại xuất hiện ở đây làm loạn?
Chuyện này… không hề đơn giản.
Đám đông xung quanh nghe Vương Thục Trinh nói mình là mẹ của Cố Vân Tịch, lập tức náo động hẳn lên, một tin tức quá sốt dẻo!
Trước đây, mọi người đều biết Cố Vân Tịch là con gái An gia. Sau khi An gia phá sản, công ty rơi vào tay cô, những chuyện này giới truyền thông đều nắm rõ.
Ba mẹ cô đã ly hôn, ba thì đang ngồi tù, còn mẹ ruột là ai, vẫn luôn là một bí ẩn chưa có lời giải.
Vậy người phụ nữ trước mặt này… chính là mẹ ruột của cô sao?
Các phóng viên lập tức chuyển hướng máy quay về phía Vương Thục Trinh, chớp đèn liên tục như mưa.
Nhưng bất ngờ hơn nữa, vẫn còn đang ở phía sau.
Một đám người khác bất thình lình lao vào hiện trường. Vừa xông lên, họ vừa lớn tiếng chỉ trích: "Cố Vân Tịch! Cô không còn lương tâm nữa sao? Giờ thì cô giàu có, có chỗ dựa, liền coi thường người thân nghèo khổ chúng tôi đúng không?"
"Tôi tìm cô bao nhiêu lần, cô không những không giúp mà còn châm chọc chúng tôi! Bây giờ cô phát đạt rồi thì cảm thấy mất mặt vì đám thân thích nghèo này hả?"
"Bà ngoại cô bệnh nặng thế kia, cháu nhỏ cũng ốm nặng, chúng tôi là những người dân nghèo, cầu cứu khắp nơi mà chẳng ai giúp, giờ thì sao? Cô cứ muốn thấy chúng tôi chết mới hài lòng phải không?!"