Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 822: Chương 822




Vệ sĩ ư?

Dáng vẻ kia mà gọi là vệ sĩ?

Thân mật thế, ai mà tin được?

Lúc này, một cảnh sát khác tiến đến, trao đổi vài câu với người đồng nghiệp ban nãy. Sau khi liếc mắt nhìn Lục Hạo Đình, người đó cũng không hỏi thêm gì nữa.

Vài giây sau, viên cảnh sát quay sang nói với Lục Hạo Đình, giọng điệu nhã nhặn hơn hẳn:

“Cô ấy đang bị thương, tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra trước. Có thể tường trình sau.”

Dù sao thì bên gây chuyện cũng là đối phương. Phía bảo an tòa nhà đã nhanh chóng thông báo cho cảnh sát biết thân phận không tầm thường của Lục Hạo Đình. Giữa tình huống truyền thông vây kín như hiện tại, không ai muốn đụng vào rắc rối. Tạm thời xử lý đơn giản, còn lại để sau.

Lục Hạo Đình nhẹ gật đầu, cảnh sát liền rời đi.

Khi xe cứu thương đến, người bị thương được nhanh chóng đưa lên cáng. Những kẻ gây rối còn lại cũng bị đưa về đồn để lấy lời khai.

Lúc này, Lục Hạo Đình quay sang nhìn Cố Vân Tịch. Ánh mắt anh sâu như biển đêm, mang theo sự dịu dàng hiếm thấy: “Anh đưa em đến bệnh viện.”

Cô đứng yên, đôi mắt ánh lên vẻ cứng cỏi nhưng cố giấu đi cảm xúc đang cuộn trào.

“Không đi!” 

Lục Hạo Đình khẽ cười, dáng vẻ dịu dàng hiếm có, kiên nhẫn ngồi xổm xuống trước mặt cô:

“Em bị thương thế này mà vẫn định cứng đầu không đi viện à? Thương bản thân kiểu gì kỳ lạ vậy?”

Cố Vân Tịch không đáp lời anh, ngược lại hỏi một câu khiến Lục Hạo Đình hơi khựng lại:

“Bọn họ... có phải sẽ bị ngồi tù không?”

Lục Hạo Đình: “...”

Thấy anh không trả lời ngay, ánh mắt cô dần trở nên thất vọng và không vui: “Họ hãm hại em, nói xấu em trước mặt truyền thông, vậy chẳng phải là vu khống sao? Không tính là phạm pháp à?”

Cô càng nói càng kích động, giọng run run xen lẫn phẫn nộ và hoài nghi suốt bao năm bị dồn nén: “Vương Thục Trinh... chắc chắn không phải mẹ ruột em! Em chắc chắn bà ta nhặt em về… Không đúng, là mua về thì đúng hơn! Mua bán người, lừa gạt trẻ em, chuyện đó rõ ràng là phạm pháp, đúng không?!”

Lục Hạo Đình siết chặt tay cô lại, giọng anh thấp trầm nhưng vẫn dịu dàng: “Đừng kích động, được không?”

Nhưng Cố Vân Tịch lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát. Đôi mắt đỏ hoe, cả người run lên vì giận lẫn tủi thân, cuối cùng hét lên như vỡ òa: “Năm đó em mới có bảy tuổi! Bà ta bỏ rơi em không chút do dự, mặc kệ em sống chết! Sau này khi em kiếm được chút tiền, bà ta lại mặt dày mò tới, không chỉ vòi tiền mà còn muốn em giao hết tất cả tài sản cho bà ta giữ! Em là máy in tiền chắc?! Dựa vào cái gì? Bà ta vứt bỏ em như thế, mà cuối cùng lại không phải chịu bất kỳ hậu quả nào?!”

Đúng lúc cảm xúc cô chực trào vỡ, một câu nói của Lục Hạo Đình như đòn trí mạng đánh thẳng vào đáy tim: “Bà ta không phải mẹ em. Em đừng tự dằn vặt vì quá khứ nữa.”

Lời đó như một cú sốc khiến Cố Vân Tịch ngây người. Cô đã linh cảm được chuyện này từ lâu. Nhưng giữa tình huống này ở ngay nơi công cộng, cô vẫn không tránh khỏi bàng hoàng.

“Thật… thật sự không phải sao? Anh đã làm giám định rồi?”

Lục Hạo Đình vẫn ngồi bên chân cô, nhẹ nhàng xoa nắn cổ chân đang sưng tấy, ánh mắt ôn nhu như có thể tan chảy cả cơn bão lòng cô: “Ừm, anh đã làm rồi.”

Cố Vân Tịch khựng lại. 

“Vậy… em là con nhà ai?”

Động tác của Lục Hạo Đình khựng lại. Anh ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt kiên cường mà cố chấp của cô gái trước mặt.

Anh biết Vân Tịch đang diễn, đang cố tình kéo cảm xúc lên cao. Bởi vì cô thừa hiểu mọi chuyện đã rõ ràng từ lâu. Nhưng giờ phút này, cô chọn cách lật lại vấn đề, không phải vì không biết, mà là không muốn để người phụ nữ kia đạt được mục đích, càng không muốn chuyện này bị dư luận điều khiển theo hướng sai lệch.

Cô biết rõ, chỉ cần một chút sơ hở thôi, sẽ có kẻ tung hô “dù sao bà ấy cũng là mẹ cô” hay “mẹ con thì cắt không nổi máu mủ”, để rồi kéo cả mạng xã hội vào màn đạo đức giả không lối thoát.

Mà nếu để tình hình đó kéo dài, với độ vô sỉ của Vương Thục Trinh, e là sau này bà ta sẽ không bao giờ chịu buông tha.

Cho nên, ngay chính tại thời điểm này, Cố Vân Tịch phải làm chủ ván cờ dư luận. Không thể để người đàn bà kia lấy danh “mẹ” ra để tấn công họ, để công kích cô, để ngụy tạo hình tượng đáng thương nhằm lật ngược thế trận.

Nhưng chính vào khoảnh khắc ấy, nhìn cô gái chỉ mới mười chín tuổi đang đứng trước mặt mình, ánh mắt kiên định mà trái tim lại đầy vết nứt, Lục Hạo Đình bỗng cảm thấy nghẹn lại.

Anh nghĩ đến những năm tháng cô đơn mà cô đã một mình đi qua.

Nghĩ đến những câu cô từng kể, những ký ức từ kiếp trước đến kiếp này, như từng vết dao khứa vào tim.

Trong lòng anh, dâng lên một thứ cảm xúc không cách nào kìm nén, vô cùng đau lòng. Một nỗi xót xa sâu sắc dành cho cô gái nhỏ ấy.

Có lẽ chính vì những vết thương mà cô từng gánh chịu, nên dù cô nhạy cảm và cố chấp, anh chưa bao giờ thấy phiền hay ghét bỏ. Dù là Vân Tịch ở kiếp nào, anh cũng chỉ thương yêu cô.

Chỉ muốn dùng tất cả sự dịu dàng và bao dung của mình, để chậm rãi chữa lành trái tim đã từng tan nát ấy.

Sự cố chấp của cô khiến anh đau lòng. Sự mạnh mẽ của cô khiến anh ngưỡng mộ.

Dù Vân Tịch từng chất chứa đầy lòng thù hận, một lòng chỉ nghĩ đến trả thù, nhưng suốt quãng đường này… cô chưa từng, chưa từng một lần cầu xin ai giúp đỡ.

Một cô gái xinh đẹp đến mức khuynh thành như cô, lẽ ra có thể dễ dàng lợi dụng nhan sắc để đổi lấy một con đường bớt gian nan hơn giữa tầng đáy xã hội. Thế nhưng, dù từng bị dồn ép, bị sỉ nhục, bị lừa dối... đối mặt với những thế lực lớn như An gia, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng vẻ ngoài của mình để đánh đổi bất kỳ thứ gì.

Dù khổ thế nào, dù khó đến mấy… cô vẫn vừa lau nước mắt, vừa siết chặt tay tự nhủ: chỉ có cố gắng và nỗ lực, mới giúp cô tiến được đến đích.

Nhưng mà, cho dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng vẫn là một cô gái. Sẽ có lúc yếu lòng, sẽ có lúc không thể gồng mình thêm nữa. Giống như khoảnh khắc này.

Cô có thể tính toán đường lui, có thể cố tình hỏi ngược để điều hướng dư luận, không cho mình rơi vào thế bị động. Nhưng khi câu hỏi ấy được thốt ra, dù biết là cô cố tình diễn, Lục Hạo Đình vẫn nghe được trong giọng nói đó một tầng cảm xúc run rẩy, một nỗi tủi thân, một chút bất lực, một tia mong chờ, và cả một khoảng đau lòng không thể gọi tên.

Anh ngẩng đầu lên nhìn cô.

Tay nhẹ nhàng gỡ kính râm xuống, để lộ đôi mắt sâu lắng, dịu dàng đến mức có thể khiến cả thế giới ngừng quay.

Ánh mắt ấy rơi vào mắt cô, trong giây lát khiến cô như bị kéo vào một cơn lốc không lối thoát. Một loại cảm giác… vừa được che chở, vừa được yêu thương vô điều kiện.

Anh từ từ đứng dậy, hai tay chống lên ghế hai bên người cô, đem Cố Vân Tịch đặt trọn vẹn vào trong vòng tay mình, như muốn đem chặn lại cả thế giới này vì cô.

Thân hình anh dần dần nghiêng xuống, tiến sát đến mức chóp mũi hai người suýt chạm vào nhau, rồi mới dừng lại. Khoảng cách gần đến nỗi… từng hơi thở, từng nhịp tim cũng có thể nghe rõ.

Gương mặt hai người gần nhau trong gang tấc. Bốn phía là ánh đèn flash chớp loạn, Cố Vân Tịch tim đập thình thịch, rõ ràng rất sợ bị truyền thông phát hiện mối quan hệ thực sự giữa họ. Cô muốn nói gì đó, nhưng đúng vào lúc ấy, lại bị ánh mắt của Lục Hạo Đình giữ chặt.

Ánh mắt ấy… khiến cô chẳng còn khống chế được bản thân nữa.

Cô nhìn anh đắm đuối, đôi mắt tròn xoe dán chặt vào ánh mắt kia, thậm chí không dám chớp mắt, sợ lỡ mất một khắc dịu dàng đó, lỡ mất ánh nhìn khiến người ta tan chảy ấy.

Dù Lục Hạo Đình vẫn đang đeo khẩu trang, nhưng ánh mắt cong cong kia đã nói lên tất cả, anh đang cười.

Một nụ cười khiến người khác chỉ muốn lao vào ôm chặt lấy anh không buông.

Anh nhẹ giọng nói: “Em là người nhà của anh.”

“Lúc còn nhỏ, ông trời nhìn thấy anh vôc ùng đẹp trai, sợ lớn lên sẽ không có ai dám gả cho anh, nên… đã ban cho anh một tiểu tiên nữ."

“Chỉ là khi ấy anh còn nhỏ quá, không cẩn thận để lạc mất tiểu tiên nữ ấy. Sợ rằng… sẽ bị người khác nhặt mất.”

“Anh vẫn luôn tìm em. Mãi đến cuối năm anh mười hai tuổi, cuối cùng cũng tìm được em. Từ lúc đó, anh bắt đầu chăm sóc em, bảo vệ em, cho em tiền tiêu vặt, tạo điều kiện cho em học hành, tìm gia sư dạy em đánh đàn, học múa, học tất cả những điều mà một cô gái nên có trong cuộc sống của một tiểu tiên nữ.”

“Bởi vì.. em là món quà đặc biệt mà ông trời dành riêng cho anh.”

“Cho nên… em là người nhà của anh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.