Tiểu Đường sững sờ!
Anh ta tròn mắt nhìn Lục Hạo Vũ với ánh mắt như đang đối diện một sinh vật ngoài hành tinh: "Em... Này, nhóc con, em bao nhiêu tuổi rồi hả?"
Lục Hạo Vũ nhíu mày đầy kiêu ngạo: "Nhỏ tuổi hơn anh, nhưng mà... thông minh hơn anh nhiều!"
Tiểu Đường: "..."
Tức muốn ói máu!
"Hừ... Em còn dám lên mặt nữa hả? Em là thằng nhóc con thì biết cái quái gì gọi là tình yêu? Em…"
"Anh thử nghĩ lại về đại ca mà xem, chẳng lẽ em nói sai?"
Tiểu Đường: "..."
Suy nghĩ kỹ lại, hình như... thằng nhóc nói cũng có lý thật.
Khi còn nhỏ Lục Hạo Đình đúng là ngạo mạn, cuồng vọng, trong đại viện lúc nào cũng toát ra khí thế không ai bì nổi. Nhưng sự kiêu ngạo ấy chỉ giới hạn trong phạm vi nội bộ mà thôi. Ra ngoài, anh ấy sống cực kỳ kín tiếng, thậm chí có thể nói là tồn tại một cách "tàng hình".
So với những cậu ấm cô chiêu khác trong giới hào môn thủ đô, Lục Hạo Đình thực sự rất ít người biết đến.
Trong giới các công tử nhà giàu ở đế đô, nếu có ai đó nhắc đến một cái tên, thì gần như không ai sẽ nghĩ tới Lục Hạo Đình đầu tiên.
Sau khi đại ca nhập ngũ, ngay cả trong đại viện cũng ngày càng trở nên khiêm tốn hơn hẳn.
Trước giờ anh ấy làm việc luôn cực kỳ kín đáo, không hề giống những cậu ấm thích khoe mẽ. Ở bên ngoài chẳng bao giờ khoa trương, thế mà lại âm thầm thích một cô gái, còn âm thầm nuôi dưỡng mối tình ấy suốt nhiều năm như thế.
Đại ca từng nói, anh ấy không thích người phô trương, chỉ thích những ai trầm ổn, lý trí. Anh ấy thích những người sống giản dị, không muốn trở thành tâm điểm trong mắt người khác.
Kết quả thì sao?
Từ lúc ở bên Cố Vân Tịch, anh ấy cứ như người lột xác, phát "cẩu lương" khắp nơi, vẻ mặt đầy đắc ý, bây giờ ai ai cũng biết hai người họ đang yêu nhau, còn như cố tình không thấy đủ.
Truyền thông bám riết lấy không rời, vậy mà anh ấy còn chẳng thèm quan tâm chỉnh đốn lại.
Thế này mà là khiêm tốn á?
Đúng là tự vả không thương tiếc!
Tiểu Đường nhìn Lục Hạo Vũ, ánh mắt đầy nghi ngờ, rồi cười gian: "Anh nói này, Tiểu Ngũ à! Em mới tí tuổi đầu mà nói mấy lời thấm thế? Khai mau, có phải đang yêu trong trường rồi không?"
"Ở cái tuổi này em phải lo học hành, biết chưa? Sao lại yêu đương sớm thế hả? Aizzz, tam ca đau lòng quá đi mất! Tiểu Ngũ nhà ta hóa ra lại là đứa trẻ hư, dám yêu sớm! Ô ô ô ô... đau lòng quá!"
Lục Hạo Vũ: "..."
"Diễn xuất của anh còn có thể giả trân hơn chút nữa không vậy?"
Tiểu Đường nghẹn họng không đáp nổi.
Hai người còn đang nói cười thì bỗng nghe thấy giọng đầy phấn khích vang lên từ xa: "Con trai ơi! Nhìn mẹ này!"
Lục Hạo Vũ quay đầu lại, vừa nhìn liền sững người, mẹ cậu, Thẩm Hương Lan ăn mặc lộng lẫy, tay xách túi hàng hiệu, bước đi đầy khí thế, cả khuôn mặt đều là vui mừng không che giấu nổi.
Cảm giác đầu tiên nảy lên trong đầu cậu chính là, mẹ cậu hôm nay trông hoàn toàn khác.
Dù cậu không chuyên nghiên cứu mấy chuyện thời trang túi xách, nhưng từ nhỏ sống trong giới thượng lưu, mưa dầm thấm lâu, mắt nhìn hàng hiệu cũng chẳng phải tầm thường. Cậu biết rất rõ, bộ đồ hôm nay mẹ cậu mặc, cộng với đống túi xách kia, toàn là đồ xa xỉ chính hiệu.
Thẩm Hương Lan đi thẳng đến trước mặt cậu, còn không quên liếc nhìn Tiểu Đường một cái, ánh mắt kia như đang khoe khoang và đắc ý.
Tiểu Đường im lặng, biểu cảm như nuốt phải thứ gì nghẹn ngang cổ họng.
Thẩm Hương Lan vui vẻ lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, mở ra là chiếc điện thoại mới nhất, đưa thẳng cho Lục Hạo Vũ: "Đây, chị họ của con mua cho đấy! Dòng mới nhất luôn, nhìn thôi đã thấy mê rồi!"
"Bộ đồ mẹ mặc hôm nay cũng là nó tặng đó nha! Mẹ còn được tặng thêm mấy bộ nữa kìa! Toàn đồ cao cấp! Con nhìn xem mẹ mặc bộ này có khí chất không?"
Bà ta hào hứng xoay một vòng ngay trước mặt cậu như đang trình diễn thời trang, còn cố tình để lộ bảng tên kim loại lấp lánh trước ngực.
Lục Hạo Vũ khẽ cau mày, ánh mắt vô thức lướt qua mấy cái túi mẹ đang xách. Lúc nãy vì đứng xa nên không rõ, giờ thì thấy rõ mồn một, toàn là hàng hiệu đắt đỏ nhất hiện nay.
Cậu không giấu nổi sự kinh ngạc: "Mẹ... mấy thứ này... đều là thật à?"