“RÕ!” Đám người đồng loạt reo lên đầy phấn khích.
Gia Cát Nguyệt Hoa lên tiếng: “Tốt, đã quyết định cùng đi rồi thì mau chuẩn bị đi. Chúng ta phải tranh thủ thời gian, nhanh chóng đưa Tiểu Cửu trở về.”
Mọi người không nói thêm gì nữa, lập tức tản ra đi chuẩn bị.
Lần này đi xa, lại còn là đi xa đến vậy, ai nấy đều hiểu rõ cần phải sẵn sàng mọi thứ thật kỹ càng.
Gia Cát Nguyệt Hoa nhìn những người kia hối hả rời đi, lắc đầu rồi cũng quay lại chuẩn bị cho hành trình của mình.
Trong thư phòng tầng hai, anh đang sắp xếp những vật dụng cần mang theo cho chuyến đi. Anh biết rõ lần trở về này sẽ không đơn giản.
Ngoài cửa sổ là phong cảnh đặc trưng của quốc gia này. Gia Cát Nguyệt Hoa đứng cạnh cửa, nhìn ra thế giới bên ngoài một lúc lâu.
Anh không thể ngờ, năm đó cùng Âm Lâu Phong trải qua sinh tử trên máy bay, những tưởng đã chết, vậy mà giờ lại một lần nữa trở về nơi này.
Chẳng lẽ ông trời vẫn chưa muốn anh chết?
Lại để anh mang theo tất cả ký ức, quay về nhân gian lần nữa...
Hiện tại, anh đã là chính mình. Thân thể này cũng thuộc về anh. Dáng vẻ hiện giờ gần như không khác mấy so với kiếp trước.
Chỉ khác là… từ khi còn là một đứa trẻ,anh đã mang trong mình ý thức của một người trưởng thành.
Từng ấy năm trôi qua, anh sớm đã hiểu: đây không còn là thế giới mà anh từng quen thuộc. Con người vẫn là con người, ngôn ngữ cũng vẫn vậy, nhưng nền văn minh nơi này đã vượt xa thế giới trong ký ức của anh... ít nhất vài trăm năm phát triển.
Ở đây, không có Kinh Thành, không có Tập đoàn Thanh Vinh, không có Hàn Trạch... và cũng không có cô ấy.
Anh không biết, liệu Thần Hi có sống tốt hay không. Cũng không rõ Hàn Trạch có còn ghi nhớ lời hứa năm xưa, rằng sẽ chăm sóc cô ấy thay anh.
Đó là người anh em thân thiết nhất của anh. Hẳn là... sẽ không làm tổn thương người con gái mà anh từng yêu?
Khi nhận ra mình đã sống lại, anh từng như người điên mà tìm kiếm những người bạn cũ, nhưng rồi phát hiện, nơi này hoàn toàn không phải là thế giới cũ.
Anh không phải không biết trên thế giới này còn có những lục địa khác tồn tại, nhưng cuối cùng cũng đành thừa nhận: đó đều không phải là nơi anh từng sống. Đây là một thế giới hoàn toàn mới, một không gian song song.
Chuyện cũ đã trôi qua. Sau ba mươi năm cuộc đời, anh đã hoàn toàn dung nhập vào thân phận của mình trong Hoàng tộc Gia Cát, chấp nhận những anh em, người thân nơi đây.
Và đứa em gái nhỏ lưu lạc bên ngoài kia, đương nhiên anh vô cùng quan tâm.
Mười chín năm trước, khi mẹ anh sắp sinh, bất ngờ gặp phải tai nạn nghiêm trọng. Không chỉ bản thân bị trọng thương, ngay cả đứa bé trong bụng cũng không thấy đâu nữa.
Trước khi đứa trẻ ra đời, kiểm tra đã xác định là bé gái. Năm đó, toàn bộ Hoàng tộc Gia Cát đã hân hoan mừng rỡ như điên.
Bởi vì ở nơi này, do khoa học công nghệ phát triển vượt bậc, cộng thêm ảnh hưởng của môi trường sống và thói quen sinh hoạt, số lượng bé gái ngày càng khan hiếm. Tỷ lệ giới tính dần mất cân bằng.
Công nghệ can thiệp quá sâu vào quá trình tiến hóa của nhân loại, khiến con người ngày càng thông minh, mạnh mẽ, nhưng số lượng bé gái lại ngày càng ít.
Hoàng tộc Gia Cát là một gia tộc cực kỳ cường thịnh, nhưng chính vì thế lại càng gặp vấn đề nghiêm trọng hơn: suốt cả trăm năm qua, trong tộc không có lấy một bé gái chào đời. Các trưởng bối ngày ngày mong mỏi, chỉ hi vọng có một tiểu công chúa xuất hiện để “hóa giải vận rủi” trong gia tộc. Mong đợi đến mức gần như phát điên.
Vậy mà, khi cuối cùng cũng có được một tiểu công chúa khó khăn lắm mới chào đời... lại bị thất lạc!
Hiện giờ, cô bé ấy còn bị đưa rời khỏi nơi này, đến tận thế giới bên ngoài kia, điều đó cho thấy rõ ràng, có kẻ đã sắp đặt từ trước, cố tình nhắm vào đứa trẻ này.
Lần này xuất hành, đương nhiên anh phải chuẩn bị thật chu toàn.
Bởi vì, người có thể lặng lẽ đánh cắp một đứa trẻ từ Hoàng tộc Gia Cát và còn thoát thân an toàn, tuyệt đối không thể là người tầm thường.
Trong lòng Gia Cát Nguyệt Hoa đã có kế hoạch. Anh nhấp một ngụm rượu vang trong tay, tiếp tục thu xếp hành lý cần thiết cho chuyến đi.
Trước khi đi, anh gọi cho một người.
“Là tôi. Chuẩn bị một chút. Đã đến lúc... trở về nhà!”
…
Tại Đế Đô, ngày hôm đó vẫn náo nhiệt như thường lệ. Tác phẩm mới của Cố Vân Tịch vừa ra mắt đã đạt thành tích bùng nổ. Không thể không nói, cô gái này thật sự có vận khí cực tốt trong thị trường giải trí.
Ai cũng biết cô có chỗ dựa phía sau, nhưng dù có hậu thuẫn mạnh cỡ nào mà không có thực lực thì cũng vô ích. Đằng này, Cố Vân Tịch vừa có năng lực, lại vừa được thị trường đón nhận nồng nhiệt, đúng là trường hợp duy nhất hiếm thấy.
Thành công toàn diện!
Trong giới giải trí, dù Cố Vân Tịch không giống các minh tinh khác ngày ngày chạy show, cật lực xuất hiện trên các chương trình truyền hình để tăng độ phủ sóng, nhưng sức nóng của cô vẫn luôn duy trì ở mức cao. Một nữ minh tinh không scandal, không chiêu trò mà vẫn giữ được độ hot, quả thật là rất hiếm!
Tại biệt viện Đường gia, Cố Vân Tịch đang nằm thoải mái trên ghế dựa ngoài sân, vừa thư giãn vừa nghịch điện thoại. Tiểu bảo bối đáng yêu Đường Phong, mặc áo sơ mi in hình hoạt hình cùng quần yếm bò, vừa dễ thương vừa bảnh bao.
Cậu bé mang một ly nước trái cây ép đặt trước mặt cô, lễ phép gọi: “Chị Cố!”
Cố Vân Tịch quay đầu lại nhìn cái bánh bao nhỏ “vô cùng đáng yêu” này, tâm tình lập tức càng thêm vui vẻ: “Tiểu Phong à! Sao em có thể đáng yêu đến thế hả? Ha ha ha mỗi ngày được em phục vụ thế này, cảm giác cuộc sống hạnh phúc nha!”
Đường Phong tủm tỉm cười, ngồi sát lại gần cô: “Cảm thấy em có đủ tư cách làm bạn trai tương lai không? Đá chú Lục đi! Hẹn hò với em thử xem nào?”
“Ha ha ha ha…” Cố Vân Tịch bị tên nhóc này chọc cười nghiêng ngả!
Cô ôm lấy nhóc con vào lòng, hai người nằm chung trên ghế dài. Cố Vân Tịch vừa đung đưa chiếc ghế, vừa nhấp một ngụm nước trái cây mát lạnh. Cuộc sống đúng là tận hưởng!
“Nghe chị nói này! Trẻ con thì đừng nghĩ mấy chuyện yêu đương lung tung, em còn nhỏ lắm, phải chăm học cho giỏi biết chưa?”
Đường Phong nằm trong lòng Cố Vân Tịch, ngẩng đầu lên, híp mắt lại nói: “Chị đúng là không hiểu rồi! Mẹ em trước kia suốt ngày kể em nghe chuyện bà ấy yêu đương, lúc nào cũng khoe bà làm sao tán đổ được ba em, kể mà đắc ý lắm.”
“Là con trai của mẹ, đương nhiên em phải vượt mặt sư phụ rồi!”
Cố Vân Tịch: “…”