Thẩm Thanh Mai khẽ mỉm cười, khóe môi cong lên nhẹ nhàng. Nụ cười ấy thoạt nhìn tưởng như ôn hòa, nhưng ẩn chứa bao toan tính bên trong mà Thẩm Hương Lan lại hoàn toàn không nhận ra.
Cô ta nắm tay Thẩm Hương Lan, giọng nói nhẹ nhàng đầy vẻ săn sóc:
“Cô cô, cô cứ yên tâm. Sau này con sẽ thường xuyên đến bầu bạn với cô, trò chuyện cùng cô nhiều hơn. Con cũng sẽ cố gắng khuyên nhủ Hạo Vũ giúp cô, được không ạ?”
Nghe đến đây, Thẩm Hương Lan như được tiêm thêm liều thuốc an thần, lập tức nắm chặt tay Thẩm Thanh Mai, khẩn thiết cầu xin:
“Rất tốt, Thanh Mai, con nhất định phải giúp cô nghĩ cách. Tuyệt đối không thể để Cố Vân Tịch gả vào Lục gia! Nếu không, mọi thứ đều sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát!”
Sau một hồi im lặng, Thẩm Hương Lan như nghĩ ra điều gì, bèn nói tiếp:
“Thanh Mai, cô cô có một chuyện muốn hỏi con.”
“Cô cứ hỏi đi ạ.”
“Nếu như... cô cô muốn con gả cho Lục Hạo Đình, con có bằng lòng không?”
Câu hỏi đột ngột khiến Thẩm Thanh Mai hơi ngẩn người. Cô ta lập tức cảm thấy có chút hốt hoảng, vội vàng đáp lại:
“Cô cô, cô... cô đang nói gì vậy ạ?”
Thẩm Hương Lan không vòng vo, kéo tay Thẩm Thanh Mai, nhìn cô ta với ánh mắt đầy kỳ vọng:
“Thanh Mai, con là cháu gái của cô. Nếu con có thể gả vào Lục gia, sau này chúng ta sẽ gần nhau hơn. Gia thế của Lục gia như vậy, nếu con làm dâu nhà họ, chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Dĩ nhiên là chuyện tốt. Một người như Lục Hạo Đình — tài năng, xuất thân hiển hách, lại là người thừa kế trực tiếp của Lục gia — nếu có thể lấy được, không phải là mơ ước của biết bao người?
Thẩm Thanh Mai cúi đầu, hai má ửng hồng, giọng ngập ngừng đầy ngại ngùng:
“Cô cô, nếu như có thể gả cho anh họ thì dĩ nhiên là tốt rồi ạ. Như vậy con sẽ có thể ở bên cô cô mãi mãi. Cô cô đã nuôi dưỡng, chăm sóc và yêu thương con bao nhiêu năm nay, con vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, cũng rất mong có thể đáp lại phần nào. Con thật sự rất muốn được hiếu kính cô… nhưng mà...”
“Nhưng mà cái gì?” Thẩm Hương Lan cau mày hỏi, giọng không giấu được nỗi lo.
“Nhưng mà... con sợ... con không xứng với anh họ. Hơn nữa, rõ ràng anh ấy vẫn còn tình cảm với Cố Vân Tịch.”
“Con đừng nói bậy!” Thẩm Hương Lan lập tức tỏ ra không hài lòng. Lúc đầu nghe Thanh Mai nói sẵn lòng gả cho Lục Hạo Đình, bà ta mừng rỡ. Nhưng nghe đến vế sau, sắc mặt liền trầm xuống.
“Con là cháu gái ruột của cô, cô lại là con dâu trưởng của Lục gia. Con gả vào nhà họ thì có gì là không xứng? Giờ con còn là con gái nuôi của Dương gia, thân phận này hoàn toàn phù hợp. Thanh Mai, con đừng nghĩ ngợi nhiều, cô nhất định sẽ tìm cách giúp con gả cho Lục Hạo Đình. Còn cái con tiện nhân Cố Vân Tịch kia, đừng hòng có cửa!”
Thẩm Thanh Mai khẽ cười, giọng dịu dàng như nước:
“Con cũng muốn được ở bên cô cô mãi. Sau này chúng ta có thể cùng nhau đi dạo phố, uống trà, tâm sự mỗi ngày… nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.”
Nghe đến đây, Thẩm Hương Lan như mở cờ trong bụng. Bà ta gật đầu lia lịa, nét mặt rạng rỡ, đầy hy vọng:
“Con nói rất đúng. Như vậy mới là cuộc sống lý tưởng!”
Thấy Thẩm Hương Lan đã hoàn toàn bị thuyết phục, trong lòng Thẩm Thanh Mai nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Một nụ cười hài lòng khẽ hiện lên nơi khóe môi cô ta.
…
Sau khi rời khỏi phòng, Thẩm Thanh Mai tìm đến một góc vắng trong nhà vệ sinh, lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm số.
“Alo? Là tôi. Cô cô tôi đã đồng ý rồi, bà ấy muốn tôi gả cho Lục Hạo Đình. Bà ta còn nói bây giờ thân phận của tôi hoàn toàn phù hợp, sẽ ra tay giúp đỡ.”
Đầu dây bên kia, giọng nữ trầm thấp cười khẽ, không giấu được sự hài lòng:
“Không tồi. Cứ tiếp tục như vậy. Nếu cần gì thì nói với tôi. Tôi sẽ cho người hỗ trợ. Cơ hội lần này, phải nắm thật chặt.”
“Cảm ơn ngài, tôi nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.” Giọng Thẩm Thanh Mai đầy quyết tâm.
Cúp máy, đôi mắt cô ta ánh lên sự phấn khích khó che giấu. Cô ta mím môi, trong lòng tràn đầy chờ mong vào tương lai sắp đến.
…
Cùng thời điểm ấy, ở phòng của Lục Hạo Vũ, một trận đấu trí trên máy tính đang đến hồi căng thẳng.
Ban đầu, Lục Hạo Vũ phải đối đầu với một cao thủ thực sự. Nhưng khi có thêm Cố Vân Tịch và Lục Hạo Đình nhập cuộc, cục diện lập tức thay đổi. Lúc này, cậu mới nhận ra đối phương căn bản không đủ trình để đọ với hai người họ, ít nhất là ở đẳng cấp hiện tại, hoàn toàn không cùng một tầm.
Tuy nhiên, trận chiến chỉ vừa qua được nửa đường, một cái tên quen thuộc bất ngờ xuất hiện: Mỹ Nhân Ngư.
Cố Vân Tịch lập tức trợn mắt, bực tức buột miệng:
“Mẹ kiếp, cái tên này đúng là vô liêm sỉ! Dám mò vào đây để bắt nạt bạn bè tôi?”
Lục Hạo Vũ nghe xong mà khóe miệng giật giật, tự ái bị tổn thương nghiêm trọng.
Trước đó cậu ta còn tự nhận mình là thiên tài máy tính, thế mà chỉ trong một khoảnh khắc, cậu lại bị Cố Vân Tịch xem như... một chú thỏ trắng yếu ớt bị bắt nạt?!