Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 851: Chương 851




Việc đầu tiên thu hút toàn bộ sự chú ý của đám người trong phòng hiển nhiên là bức ảnh của Cố Vân Tịch. Chẳng ai buồn đọc phần thông tin cá nhân cả, tất thảy đều nhào vào xem hình trước.

Trong bức ảnh là một cô gái trẻ tuổi, dung nhan xinh đẹp rạng ngời. Cô mặc một chiếc váy theo phong cách tiên nữ, tóc dài được tết gọn rồi búi cao, cài thêm hoa tươi lên tóc, nhìn chẳng khác gì công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

“Oa oa oa oa! Là em gái rồi! Nhất định là em gái tui! Ha ha ha ha!”

"Em gái em gái em gái! Cuối cùng cũng tìm được rồi trời ơi!!" "Chắc chắn là em gái! Nhìn xem, mặt giống y hệt đại ca luôn! Còn giống cả Vương hậu bá mẫu nữa!"

“Không thể sai được! Giống quá mức luôn rồi! Ha ha ha!”

Cố Vân Tịch có gương mặt giống với Gia Cát Nguyệt Hoa đến bảy phần. So với mẫu thân ruột, thậm chí còn giống đến mười phần. Chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể lập tức nhận ra mối quan hệ huyết thống, tuyệt đối không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Tiểu Bát cũng chen vào nhìn kỹ bức ảnh, vừa xem vừa như muốn khóc.

"Tại sao chứ?! Em ấy cũng là em gái tôi mà! Tôi với em ấy gần tuổi nhất, tại sao mặt em ấy không giống tôi mà lại giống đại ca chứ? Bất công quá mà!!"

Cả đám: “...”

Không ai buồn để ý đến lời than khóc của Tiểu Bát, tất cả lập tức chuyển sang đọc phần lý lịch của “em gái”.

"Wow, em gái mình giỏi dã man luôn á!"

“Không thể tin nổi! Vừa xinh vừa giỏi, đúng là đệ nhất mỹ nhân của quốc gia ta rồi!”

“Chậc chậc... mới ra mắt có hai năm thôi mà đã nổi như cồn, đúng là đỉnh của chóp! Không hổ danh muội muội ruột của chúng ta!”

“Nhìn khí chất kìa, bức người luôn! Rõ ràng là có huyết thống hoàng tộc!”

“Ê ê nhìn bức ảnh này nè, trời má giống tiên nữ giáng trần ghê!”

Cả nhóm đang vừa xem vừa khen không ngớt, thì đột nhiên, một dòng tin tức hiện lên trên màn hình khiến tất cả nhất thời câm nín.

Trên màn hình là một gương mặt... vô cùng chướng mắt.

Cả đám sững sờ vài giây, rồi lập tức bùng nổ như đổ dầu vào lửa.

Lão Nhị mặt tối sầm lại: “Thằng hỗn đản này là ai?”

Lão Tam nghiến răng nghiến lợi: “Cái tên chết tiệt này... dám hôn muội muội của ta?!”

Lão Tứ bày ra vẻ mặt cực kỳ chán ghét: “Nhìn cái mặt nó kìa, đúng là xấu thấy ghê! Sao muội muội lại để dính dáng với cái dạng này chứ?”

Lão Ngũ trợn tròn mắt: “Em gái đang... yêu đương hả?!”

Lão Lục mắt sáng lên, hóng hớt hỏi: “Hẹn hò bao lâu rồi? Đã công khai chưa?!”

Lão Thất tức giận đến mức đập bàn: “Yêu đương cái quái gì chứ! Em gái tôi đúng là ngốc quá rồi! Mới chỉ có một tên đàn ông thôi mà đã dốc hết lòng rồi, sao không biết giữ vài phương án dự phòng hả?!”

Tiểu Bát không chịu nổi nữa, nhảy dựng lên: “Cái tên khốn đó là ai vậy hả?! Nhà chúng ta bao nhiêu năm mới có được một cô con gái, còn chưa kịp đón về nhà đã bị con heo nào đó ủi mất rồi!!”

Gia Cát Nguyệt Hoa vẫn tiếp tục nghiêm túc tra cứu toàn bộ thông tin liên quan đến Cố Vân Tịch, còn mấy ông anh thì đã lôi điện thoại ra, bắt đầu lướt mạng điên cuồng.

Dù đã đến thế giới này, dĩ nhiên phải dùng thiết bị ở đây, chỉ là hệ điều hành hơi cũ kỹ, nhất thời dùng chưa quen.

Tiểu Bát kéo mạnh một người đàn ông đứng gần lại: “Đường Đường, cậu nhìn kỹ đi, cái tên trong hình là ai vậy? Cậu là người Đế Đô, nhất định phải biết!”

Cả đám ngay lập tức dồn ánh mắt nhìn về phía người bị gọi là “Đường Đường”.

Người được gọi là “Đường Đường” khí chất thư sinh, cũng nhìn chằm chằm vào điện thoại. Trong đó là ảnh chụp tại buổi họp báo, lúc Vương Thục Trinh dẫn cậu hai nhà họ Vương đến náo loạn. Ở cuối khung hình là khoảnh khắc Lục Hạo Đình cúi đầu, trán kề chán với Cố Vân Tịch, dáng vẻ vô cùng thân mật.

Khi ấy anh đeo khẩu trang đen nên không thấy rõ khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.

Ánh mắt đó, đầy dịu dàng, ánh lên ý cười. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy họ như một cặp tình nhân đang hạnh phúc.

Nhưng “Đường Đường” thì không nghĩ như thế.

Anh ta nhìn chăm chăm vào đôi mắt đó, sao mà thấy quen thuộc. Sau đó nhanh chóng kéo xuống xem thêm các tin tức khác: ảnh chụp, video, bài đăng...

Thân hình kia... khí chất kia... cả ngũ quan kia nữa...

Càng nhìn, ánh mắt anh càng kinh ngạc.

“Cậu mau nói đi! Nhìn biểu cảm của cậu là biết cậu nhận ra rồi đúng không?! Mau nói đi, tên khốn này rốt cuộc là ai?!” Cả đám sốt ruột vây quanh ép hỏi.

Người đàn ông đứng đối diện vẫn dán mắt vào màn hình, ánh mắt ngày càng sâu sắc.

Một lúc sau, anh ta mới mở miệng, giọng trầm thấp: “Cái này... chẳng lẽ là... Hạo Đình?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.