Sau một tràng la hét ầm ĩ, Lưu Tinh Trì chỉ còn biết câm nín. Đám người này… không phải thực sự có vấn đề thần kinh đấy chứ?
Đã khám xét người họ rồi, ngoài điện thoại, chìa khóa linh tinh thì chẳng có gì hết, ngay cả thiết bị chụp lén cũng không có, lại càng không có vũ khí nguy hiểm nào. Có vẻ như… đúng là hiểu lầm thật, cũng vì thế mà đại ca mới không thèm để tâm, rời đi luôn.
Còn chuyện vì sao lại phải giận dỗi với mấy người này? Có lẽ là vì bị những lời của bọn họ chọc tức thôi.
Một người đàn ông bị một đám đàn ông xa lạ dạy dỗ, bảo rời xa vợ mình, cảm giác này, không tức giận mới là lạ.
Nhất là với tính cách bá đạo của đại ca.
Lưu Tinh Trì bất đắc dĩ, đành tiếp tục thẩm vấn đám người này. Nếu thực sự là hiểu lầm, thì hỏi rõ rồi thả ra cũng được.
“Các người là người ở đâu?”
“Ở ngoài vũ trụ!”
Lưu Tinh Trì: “……”
“Đi theo Cố Vân Tịch làm gì?”
“Tụi tôi đều là fan của cô ấy, đến để đưa cô ấy về nhà!”
Lưu Tinh Trì cau mày: “Về nhà?”
Cả đám người lập tức nhận ra mình nói hớ, vội vàng chữa lại: “Chúng tôi là fan hâm mộ mà! Đã xây cho cô ấy một ngôi nhà, cô ấy không có ba mẹ phải không? baa mẹ của chúng tôi chính là ba mẹ của cô ấy!”
“Đúng đúng! Ba mẹ đang đợi ở nhà kìa! Mau thả chúng tôi ra, để chúng tôi đưa Vân Tịch về!”
“Nơi này là cái gì vậy? Chẳng ra làm sao cả, không khí đầy bụi bặm, kém xa chỗ chúng tôi. Bên chúng tôi không khí toàn mùi hoa, vừa làm đẹp vừa dưỡng da, cô ấy đến sẽ ngày càng xinh đẹp hơn.”
“Đúng rồi, còn có biệt thự lớn nữa! Cái khu dân cư vừa nãy tôi nhìn thấy, nhỏ xíu, có vườn hoa, bể bơi, bãi đỗ xe, sân bay riêng, sân golf không? Không có mấy thứ đó thì sao mà ở?”
“Cái tên vừa nãy còn dám mặt dày nói Vân Tịch là của nó? Nghèo mạt như thế, lấy tư cách gì cưới nữ thần của chúng tôi?”
Lưu Tinh Trì: “……”
Quá hỗn loạn!
Đây là lần đầu tiên anh nghe có người dám chê bai đại ca một cách thẳng thừng như thế!
Bỗng cảm thấy hơi buồn cười, haha ha ha!
Bỏ qua yếu tố "đại ca" sang một bên, anh thật sự thấy mấy người trước mắt này có chút dễ thương, rõ ràng là rất thích chị dâu thật lòng.
Lưu Tinh Trì bị chọc cười, nhìn đám người này chẳng khác gì mấy thanh niên tuổi mới lớn, cười híp mắt, dạy bảo như người lớn: “Thần tượng thì cứ thần tượng, thích thì cứ thích, nhưng cũng đừng cuồng loạn quá mức như vậy. Chị dâu tôi là người rất tốt, cũng rất thông minh. Cô ấy biết rõ mình muốn tìm bạn trai như thế nào, sống cuộc sống ra sao. Còn mấy người… nên học thì học, nên làm việc thì làm, đừng ảnh hưởng đến bản thân.”
Mấy vị hoàng tử nhướn mày: Ô hô!
Tên này cũng được đấy! Nhìn hiền lành phết!
Mặc dù lúc đầu có đánh họ, nhưng giờ nhìn cũng thuận mắt hơn nhiều rồi.
Nhưng mà ân oán bị đánh lúc đầu, vẫn phải tính!
Lão Nhị nho nhã điềm đạm nhìn Lưu Tinh Trì, đột nhiên hỏi: “Anh chắc chứ? Cố Vân Tịch thật sự thích cái tên vừa rồi? Bao năm qua, cô ấy sống có tốt không?”
“Tôi nói cho anh biết, chúng tôi là fan cuồng của cô ấy, cực kỳ sủng ái cô ấy, chỉ cần cô ấy muốn, chúng tôi sẵn sàng dốc toàn bộ gia sản, mang tất cả những thứ tốt nhất đến cho cô ấy. Bất kể ai dám đắc tội với cô ấy, bất kể đúng sai, chúng tôi cũng sẽ xử lý người kia. Vậy nên… anh nói xem, mấy năm nay cô ấy sống có tốt không?”
Lưu Tinh Trì nhìn đám người này như nhìn trẻ con: “Hồi nhỏ cô ấy sống khá vất vả, nhưng luôn có đại ca tôi bảo vệ, tuy có chịu khổ, nhưng cũng bình an vượt qua. Từ năm 15 tuổi thì do đại ca tôi chăm sóc, cái khổ lớn nhất là học hành thôi, còn lại thì ăn ngon mặc đẹp.”
Cả nhóm nhìn nhau. Nhóc Tiểu Bát đảo tròn mắt, nhào đến trước mặt Lưu Tinh Trì, bày ra bộ mặt ngây thơ vô tội: “Thật không? Anh chắc chắn… em gái Vân Tịch những năm qua sống rất tốt? Cái họ Lục đó thật sự đối xử với em ấy rất tốt?”
Lưu Tinh Trì đáp: “Rất tốt. Hồi nhỏ cô ấy chịu khổ, nhưng nhờ có đại ca, mới vượt qua được nhiều chuyện. Anh không cần lo lắng nữa.”
Tiểu Bát mặt mày u ám, không cần lo lắng?
Không lo sao được?
“Vậy anh kể cho tôi nghe đi, mấy năm qua cô ấy sống thế nào? Nói nhiều một chút, tôi sẽ không gây rắc rối cho bọn họ nữa.”
Lưu Tinh Trì: “……”
Tên nhóc này đúng là không dễ dỗ!
Tiểu Bát chỉ lớn hơn Cố Vân Tích một tuổi, năm nay hai mươi, da trắng mịn màng, cực kỳ đẹp trai.
Lại là con út trong nhà nên được nuông chiều hết mực, là con cháu chính tông của hoàng tộc, còn là em ruột của Gia Cát Nguyệt Hoa – người kế thừa tất cả quyền lực hoàng gia, nên anh ta sống rất thoải mái, tự do tự tại.
Vậy nên, nhìn vào cũng thấy đúng là một đứa trẻ lớn xác.
Lưu Tinh Trì thì già dặn, trưởng thành sớm, từ nhỏ đã trải qua nhiều chuyện hơn đám người này, ánh mắt nhìn Tiểu Bát thật sự như đang nhìn con nít.
Thấy mấy đứa nhỏ thú vị, anh bèn kể một vài chuyện. Kết quả là đám này cứ như nghe truyện cổ tích, nghe đến nghiện, không chịu rời đi nữa.
Lưu Tinh Trì bắt đầu thấy đau đầu, đây là chuyện gì vậy?
Bị bắt rồi mà còn không chịu rời đi?
“Chúng tôi không đi! Phải đợi cái tên khốn đó đến xin lỗi chúng tôi!”
“Đúng! Phải để cậu ta xin lỗi, chúng tôi phải đợi cậu ta đích thân đến mời chúng tôi ra ngoài!”
Lưu Tinh Trì: “……”