Cô có chút ngại ngùng: “Đánh thức anh rồi phải không? Em... em không ngủ được, đau bụng quá!”
Lông mày Lục Hạo Đình nhíu lại: “Đau bụng?”
“Ừ! Đau dữ dội, nhưng không đến mức không chịu nổi, em cũng không biết tại sao nữa, dù sao thì cứ đau mãi, rõ ràng là cơ thể em vẫn khỏe mạnh mà, nửa đêm tỉnh dậy vì đau, đã hơn hai tiếng rồi.”
Nghe xong, Lục Hạo Đình lập tức ngồi dậy: “Chờ anh, anh đưa em đi bệnh viện!”
Cố Vân Tịch mím môi: “Em cũng không rõ là bị gì, đi bệnh viện cũng chẳng ích gì đâu.”
Lục Hạo Đình khựng lại, thoáng bối rối.
“Có phải em ăn nhiều đồ lạnh quá không? Dạo này chắc sắp đến tháng rồi đúng không? Hôm nay còn ăn kem nữa.”
Cố Vân Tịch nhăn mặt: “Làm sao em biết sẽ như thế này chứ? Trước kia ăn cũng không sao mà…”
Câu sau nhỏ dần đi.
…
Lục Hạo Đình bất lực: “Sau này không được như vậy nữa, em muốn ăn gì không? Anh mang đến cho em.”
“Anh thực sự muốn đến sao? Ngoài trời... đang mưa đó!”
Lục Hạo Đình nói: “Nếu anh không đến, em không thấy tủi thân sao?”
Cố Vân Tịch im lặng.
“Ngốc ạ, anh không đến em không nhớ anh à?”
“Nhớ!”
Lục Hạo Đình bật cười: “Có muốn ăn gì không? Anh đi mua cho.”
“Không cần đâu, em ở đây có rồi, chỉ cần... người anh đến là được.”
Cúp máy, Lục Hạo Đình thay đồ rồi lập tức đến Đường gia. Không làm phiền ai, anh trèo cửa sổ vào.
Nghe thấy tiếng động, Cố Vân Tịch vội vàng mở cửa sổ, nhìn anh cười tươi: “Đây là Đường gia đó, anh dám trèo vào ban đêm, nếu ông cụ biết, chắc đánh anh một trận!”
Thấy cô còn ôm bụng, hơi cúi người vì đau, Lục Hạo Đình vội đỡ cô nằm xuống giường.
“Đánh thì đánh, da dày thịt béo, vài đòn không sao.”
Cố Vân Tịch bật cười, Lục Hạo Đình cởi áo khoác ướt mưa, chui vào giường, ôm cô vào lòng, tay anh xoa ấm rồi nhẹ nhàng đặt lên bụng cô.
“Còn đau không?”
Cô dựa vào vai anh, yếu ớt: “Ừ!”
“Anh xoa cho em, ngủ một lát đi.”
Tựa vào vai anh, cô lờ mờ thiếp đi.
Hai tiếng sau, trời sáng.
Lúc này, Cố Vân Tịch lại ngủ rất say.
Một lúc sau, Lục Hạo Đình thấy cô ngủ ngon, chắc đã hết đau, liền dậy ra ngoài.
Bên ngoài, Đường Phong vừa thức dậy, định tìm Cố Vân Tịch thì bị anh giữ lại: “Đừng đánh thức chị ấy, chị không khỏe, đang ngủ.”
Đường Phong ngạc nhiên, liếc nhìn vào phòng: “Chú Lục, sao chú lại ở đây?”
Lục Hạo Đình liếc cậu bé: “Chị Cố bệnh, chú đến chăm chị ấy.”
“Chị Cố bệnh à? Có cần đi bệnh viện không?”
“Không cần, chị ấy là bác sĩ mà, cháu đừng làm phiền chị ấy.”
“Vâng!”
…
Sáng hôm sau, Cố Vân Tịch đã không còn đau.
Ngay cả cô cũng thấy kỳ lạ, đang yên ổn sao lại đau bụng?
Nhưng chuyện này không có gì lớn, cô cũng không để tâm, lại còn có công việc nên nhanh chóng đi làm.
Trên đường đi làm, Vương Thục Trinh đột nhiên chặn đường cô.
Bà ta trước kia từng đến gây rối tại buổi họp báo, sau đó bị xử lý. Tịch gia mà cụ thể là Tịch Thiên Minh đích thân đến xin lỗi, Tịch gia dù sao cũng có địa vị, cộng thêm Vương Thục Trinh cũng không nắm giữ thông tin hữu dụng nào nên cuối cùng được thả.
Về nhà, bà ta bị Tịch gia trừng phạt thê thảm, thế mà giờ lại xuất hiện?
Thấy Vương Thục Trinh chặn trước mặt, ánh mắt của Cố Vân Tịch lộ vẻ châm biếm.
Cô nhìn bà ta, không nói gì.
Vương Thục Trinh nhìn cô, ánh mắt đắc ý: “Cố Vân Tịch, cô đúng là không phải con ruột tôi. Năm đó tôi và An Thế Lâm tình cảm không tốt, muốn có một đứa con để cứu vãn, nhưng đứa bé không giữ được. Cô tuy là con gái, nhưng ít ra còn hơn là không có, tình thế lúc ấy gấp gáp, tôi bèn mang cô về thay thế.”
Ánh mắt Cố Vân Tịch hơi lay động, người đàn bà này lại định giở trò gì?
Nhìn cô, Vương Thục Trinh cười rạng rỡ: “Cô có muốn biết, mẹ ruột cô là ai không?”
Cố Vân Tịch khựng lại, trong mắt hiện lên sự vui mừng!
Không phải vì vui mừng được gặp mẹ ruột, mà là... cuối cùng thì mụ đàn bà già kia cũng chuẩn bị lộ diện với thân phận “mẹ ruột”?
Kích thích thật!
Niềm vui trong mắt Cố Vân Tịch khiến Vương Thục Trinh càng đắc ý. Bà ta cười híp mắt nhìn cô: “Cô rất muốn biết đúng không? Tôi biết hồi nhỏ cô sống không tốt, ông ngoại cô cũng không phải ông ngoại ruột, ông ấy chẳng thể đối xử tốt với cô đâu. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng có người thân, có muốn có mẹ không? Giống như những cô gái khác, có mẹ thương yêu, chăm sóc?”
Trong lòng Cố Vân Tịch hừ lạnh. Đương nhiên cô muốn, nếu người thân của cô thật lòng tốt với cô, cô sẵn sàng nhận lại, cũng muốn biết rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì khiến cô phải rời xa gia đình.
Nhưng nếu đối phương có âm mưu, dù thật sự là ruột thịt, cô cũng chẳng bận tâm.
Cô chỉ muốn sống yên ổn với Lục Hạo Đình, người thân có thì tốt, không có cũng chẳng sao.
Còn loại người không biết xấu hổ như Cố Băng Nhan, cô càng không để trong lòng.
Tuy nhiên… có vẻ Cố Băng Nhan sắp lộ diện.
Cố Vân Tịch nhìn Vương Thục Trinh, giọng nói không tốt lắm nhưng vẫn nghe ra được sự sốt ruột giấu trong đó: “Mẹ tôi... ở đâu?”