Cố Băng Nhan suýt nữa tức đến phát điên!
Mười tỷ!
Con nhóc chết tiệt đó lại dám mở miệng đòi tiền bà ta?
“Không được! Tuyệt đối không thể nuông chiều nó. Bà đi nói với nó, nhất định phải dụ nó đến nhận lại tôi cho bằng được! Hai mươi triệu đó, nó sẽ đưa thôi, cứ đi đòi nó!”
Gào xong, Cố Băng Nhan cúp máy luôn.
Lần này, thật sự là bị Cố Vân Tịch chọc tức đến sắp phát điên rồi.
Từng giao đấu với Cố Vân Tịch biết bao nhiêu lần, dường như chưa lần nào bà ta thắng cả.
Lần này, nhất định phải khiến Cố Vân Tịch sụp đổ! Giỏi giang thì sao? Có bạn trai cưng chiều thì sao?
Chỉ cần người mẹ ruột là bà ta xuất hiện, xem bọn họ còn có thể làm gì?
…
Cố Vân Tịch hiểu rõ, Cố Băng Nhan đã bắt đầu rơi vào thế bị động đến mức phải chơi cả chiêu “mẹ ruột” rồi, vậy thì, ngày bà ta lộ mặt cũng không còn xa nữa.
Cho nên, cô yên tâm đi làm.
Còn bên phía Lục Hạo Đình thì… Lưu Tinh Trì đã bị đám “dị nhân” kia làm cho đau đầu nhức óc rồi.
Đám “trẻ trâu” kia thật sự chẳng dễ trông chút nào!
“Đại ca, đám người này thật biết quậy phá! Cả đám cứ nhao nhao đòi gặp chị dâu, còn đòi đưa chị ấy đi! Còn nói bảo anh cứ chờ đó, bọn họ sẽ đánh anh đến mức ba mẹ cũng không nhận ra! Anh tự xử lý đi, em chịu hết nổi rồi!”
Lục Hạo Đình cau mày: “Vẫn còn gây rối à?”
“Đúng vậy! Em nghi ngờ không biết có phải thần kinh họ có vấn đề không, mà cứ ầm ĩ suốt. Nhất là cái thằng nhóc nhỏ nhất, đúng là một cao thủ phá rối! Không ai xử nổi nó, đã vậy thân thủ lại còn không tệ, cả ngày không ăn mà vẫn tràn đầy năng lượng.”
Lục Hạo Đình: “…”
“Em đuổi cũng không đi. Mỗi lần cưỡng chế tống ra ngoài, là y như rằng sống chết ăn vạ. Mà đám này đều khôn lắm, biết giữ chừng mực, gây rối nhưng không quá trớn. Vừa định đánh thì ngoan ngoãn ngồi yên, vừa đuổi là lăn ra ăn vạ như sắp chết đến nơi.”
“Chắc không có ý đồ làm hại chị dâu đâu, nhưng đám người này, rốt cuộc là từ đâu ra thế? Tra ở Đế Đô không ra được thân phận. Hỏi đến từ đâu, hỏi bao nhiêu lần cũng chỉ đáp một câu: ‘Chúng tôi đến từ ngoài vũ trụ!’”
Lục Hạo Đình: “…”
Còn có thể như thế nữa?
……
Bên kia, tại lâu đài trong trang viên, chỉ có Gia Cát Nguyệt Hoa quay trở về cùng một người đàn ông mặc đồ đen.
Nhìn căn nhà yên tĩnh vắng vẻ, Gia Cát Nguyệt Hoa nở nụ cười hài lòng: “Không tồi không tồi! Yên tĩnh thế này cũng tốt, cứ nhốt mấy thằng ranh kia thêm vài ngày nữa, trong nhà mới yên bình!”
Người đàn ông áo đen bất lực: “Chắc sau này anh không tính tính sổ với cậu ta đấy chứ?”
Ánh mắt Gia Cát Nguyệt Hoa hơi lay động, nhìn người đàn ông cười khẽ: “Lúc mới xác định thân phận của anh, bọn tôi có làm khó anh không?”
Người đàn ông áo đen: “…”
Vậy mà không gọi là làm khó sao?
Anh chỉ “cướp” em họ của bọn họ thôi mà cũng bị hành thê thảm như vậy. Bây giờ Lục Hạo Đình lại “cướp” đi em gái ruột bọn họ, thì cái kết…
“Còn con cá thối kia đâu rồi? Sao vẫn chưa tới? Những năm qua ở bên này không làm nên trò trống gì cả, bảo nó đến đây ngay đi!”
Đúng lúc này, điện thoại của người đàn ông áo đen reo lên. Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói nhây nhây trêu chọc: “Hi! Đường đường, anh rể đáng yêu của em, có nhớ em không? Năm đó chúng ta yêu nhau thắm thiết như vậy, nói đi, có phải anh theo đuổi em rất lâu không? Oa oa oa!”
Người đàn ông áo đen: “…”
“Hồi đó không bắn chết cậu luôn là sai lầm lớn nhất đời tôi! Lãng phí biết bao nhiêu lương thực rồi, đáng tiếc!”
“Con cá” nào đó ở đầu bên kia: “…”
Im lặng hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi buông một câu: “Được lắm! Chờ tôi tới nơi, nhất định xử đẹp anh!”
Người đàn ông nhướng mày, nhàn nhạt hỏi: “Cậu chắc đánh lại tôi không?”