Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 11: Chương 11




Khi đến sân bay ở nước M thì trời đã tối.

Ở Hoài Ngọ vẫn đang là trời nắng nóng hơn ba mươi độ, còn ở đây chỉ có hơn mười độ.

Thật đúng là câu nói: “Không cùng một thế giới.”

Vừa ra khỏi sân bay họ đã thấy Tạ Trình đang vẫy tay chào, bên cạnh là một cô gái nước ngoài tóc vàng mắt xanh.

Lúc đi đến gần còn nghe thấy Tạ Trình đang dùng tiếng Anh nói chuyện với cô gái, đại ý là giới thiệu Kỳ Lạc và Cao Hạnh Hạnh là cháu trai cháu gái của mình.

Vì có người ngoài nên Cao Hạnh Hạnh cố nén cơn giận muốn đánh cậu ta.

Tạ Trình lái một chiếc xe, nhét hành lý vào cốp sau rồi đưa họ đến khách sạn.

Trên xe, Cao Hạnh Hạnh đùa: “Tạ Trình, cậu cũng được phết nhỉ, có cả bằng lái luôn?”

“Bên này 16 tuổi là thi được rồi, năm ngoái tớ lấy bằng chính thức.” Tạ Trình đạp ga một cái: “Có muốn ông đây trổ tài cho cậu xem không?”

“Trổ cái đầu cậu ấy.” Kỳ Lạc răn dạy: “Lái xe đàng hoàng!”

Tạ Trình: “Kỳ Lạc, bốn ngày nữa anh mới về đúng không?”

“Ừ.” Kỳ Lạc liếc nhìn Cao Hạnh Hạnh: “Trông chừng cái cục nợ này giúp tôi.”

“Được rồi, anh không cần lo cho em.”

Chuyện này là đã bàn trước rồi, Cao Hạnh Hạnh đi theo Tạ Trình, không làm phiền hành trình của Kỳ Lạc. Trước khi gặp Đồng Giai cô còn chưa hiểu vì sao anh lại yêu cầu như vậy, bây giờ… hừ, là muốn ở bên vợ chứ không cần em gái.

Nhưng thật ra Cao Hạnh Hạnh cũng không muốn đi theo hành trình của Kỳ Lạc, cô chỉ muốn được gặp Lục Trạch Ngôn một lần.

“Chậc, nghe em nói vậy anh thấy có lỗi ghê.” Kỳ Lạc lại liếc nhìn cô: “Hay là em đi cùng với bọn anh?”

Cao Hạnh Hạnh không hy vọng Kỳ Lạc bỗng dưng lương tâm trỗi dậy mà mang cô theo.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em không đi đâu, anh cứ chơi vui với chị Đồng Giai đi, em theo làm gì cho vướng.”

Đồng Giai nhẹ giọng nói: “Hạnh Hạnh, em đi cùng bọn chị đi!”

Kỳ Lạc gõ nhẹ sau đầu cô: “Em nóng tính thế từ bao giờ vậy?”

“Chị Đồng Giai, chủ yếu là em và anh trai em có khoảng cách thế hệ, không muốn chơi cùng.”

Tạ Trình nhìn hai anh em qua gương chiếu hậu, cười nói: “Kỳ Lạc, anh cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc Hạnh Hạnh thật tốt.”

Kỳ Lạc nhìn Cao Hạnh Hạnh một lúc lâu rồi mới nói: “Tuỳ em.”

Cô gái tóc vàng đột nhiên phàn nàn với Tạ Trình bằng tiếng Anh rằng cô ấy không hiểu bọn họ đang nói gì. Tạ Trình mặt dày đáp rằng cháu trai cháu gái đang khen cậu ấy.

Cao Hạnh Hạnh lắc đầu, trong xe toàn mùi tình yêu chua lè, đi đâu cũng là cái bóng đèn.

Tới khách sạn, Cao Hạnh Hạnh và Đồng Giai ở chung một phòng.

Đồng Giai dọn đồ xong lại khuyên cô cùng đi chơi, nói rằng một cô gái nhỏ ở lại một mình khiến họ không yên tâm.

“Anh trai em thì yên tâm lắm ấy chứ, anh ấy chỉ muốn thế giới hai người với chị thôi”. Cao Hạnh Hạnh nằm dài trên giường: “Chị Đồng Giai, chị yên tâm đi, em không sao đâu, em đi với Tạ Trình mà.”

Sáng hôm sau Cao Hạnh Hạnh vẫn đang ngủ thì nghe tiếng Đồng Giai dậy và thu dọn đồ.

Cô trùm chăn kín đầu, mơ màng ngủ tiếp.

Đột nhiên chăn bị kéo ra một góc, cô lim dim mắt thấy là Kỳ Lạc rồi lại lật người.

“Em đừng đi lung tung một mình, nhớ sạc điện thoại đầy pin, anh sẽ gọi cho em bất cứ lúc nào.”

Không nghe cô trả lời, Kỳ Lạc vỗ nhẹ cô một cái: “Nghe thấy chưa?”

“Nghe rồi! Nghe rồi! Nói nhiều quá, đi đi!”

Vì chuyện nhỏ đó mà Cao Hạnh Hạnh không còn buồn ngủ nữa. Cô nằm chơi điện thoại một lúc rồi xuống nhà ăn sáng, lúc quay lại phòng cũng gần mười giờ.

Cô nhắn tin cho Tạ Trình.

Cao Hạnh Hạnh: [Cậu dậy chưa?]

Mãi đến gần mười hai giờ Tạ Trình mới trả lời.

Tạ Trình: [Vừa mới dậy, cậu sửa soạn đi, tớ đưa cậu đi chơi.]

Cao Hạnh Hạnh: [Có dẫn bạn gái tóc vàng không?]

Tạ Trình: [Không dẫn, chỉ hai ta.]

Lúc này Cao Hạnh Hạnh mới chịu dậy sửa soạn.

Nửa tiếng sau cô rời khách sạn, thấy Tạ Trình đang ngồi trong xe vẫy tay gọi.

Tạ Trình đưa cô tới một địa điểm nổi tiếng tại địa phương – tháp Space Needle

(Space Needle là một tháp quan sát nổi tiếng, biểu tượng của thành phố Seattle, Washington, Hoa Kỳ.)

Đúng dịp Quốc khánh Trung Quốc, nơi đây có rất nhiều người Hoa. Họ phải xếp hàng một lúc mới được lên.

Thang máy chạy với tốc độ khoảng 16 km/h, Cao Hạnh Hạnh có cảm giác như có người đẩy chân cô lên.

Lên tới đài quan sát, từ đây có thể ngắm toàn cảnh thành phố.

Cao Hạnh Hạnh trầm trồ: “Bên kia là núi tuyết sao?”

“Chắc vậy.” Tạ Trình chỉ về phía biển: “Tối nay tớ dẫn cậu qua đó, cảnh đêm rất đẹp, có cả trung tâm mua sắm, phố ẩm thực các kiểu.”

“Được.”

Cao Hạnh Hạnh đi một vòng quanh đài quan sát, đứng trước cảnh đẹp mà lòng lại rối bời.

Cô không biết Lục Trạch Ngôn có ở đây không.

Thật ra cô chẳng biết gì về anh cả.

Thấy cô không hứng thú lắm, Tạ Trình trực tiếp dẫn cô đến một nhà hàng xoay bằng kính bên trong tháp để ăn.

Cô lấy từ túi ra một hộp quà lớn, đẩy sang: “Tạ Trình, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ.”

Tạ Trình ngơ ngác: “Chị đại, sinh nhật tớ hai tháng trước rồi.”

“Thì giờ mới gặp cậu mà.” Cô nhún mũi: “Quà này tớ thức đêm canh mới mua được đó.”

Quà là một đôi giày thương hiệu trong nước, phiên bản liên kết với phim hoạt hình, rất khó mua. Trước đây Tạ Trình rất thích giày của thương hiệu này.

Tạ Trình đặt dao nĩa xuống, ngả người ra ghế: “Cậu làm tớ ngại quá, tớ chưa chuẩn bị quà cho cậu.”

“Giữa tụi mình cần gì mấy thứ đó!”

“Tớ thấy… cậu làm gì có ý tốt, chắc là có mưu đồ gì rồi?”

Cao Hạnh Hạnh nhíu mày: “Nói năng cho đàng hoàng?”

Dừng lại hai giây, cô cười nịnh: “Thật ra, đúng là có chuyện tớ muốn nhờ cậu.”

“Hừ, tớ biết ngay mà.”

Cô mím môi, chớp chớp mắt: “Tạ Trình, giúp tớ đi mà~”

Tạ Trình không nhịn được rùng mình hai cái: “Có gì thì nói thẳng, đừng làm bộ, ghê quá.”

“Cũng không phải chuyện lớn gì.” Cô cắn môi, cúi đầu nghịch đĩa đồ ăn: “Cậu có biết Lục Trạch Ngôn ở đâu không?”

“Lục… Lục Trạch Ngôn?” Tạ Trình hỏi: “Có phải người tớ đang nghĩ tới không?”

“Ừ.”

Tạ Trình nhìn cô vài giây: “Trời ạ, không phải cậu đến đây để tìm người đấy chứ?”

“Đã đến rồi, muốn gặp một lần.”

“Hai người thân thiết lắm hả?”

“Không.”

“Thế gặp anh ta làm gì?”

“……”

Cô bị hỏi đến ngẩn ra.

Đúng vậy, cô gặp anh ấy để làm gì?

Rồi nói gì?

“Cậu thật sự thích Lục Trạch Ngôn?” Tạ Trình liếc đĩa đồ ăn bị bới tung của cô: “Thích đến mức này sao?”

Cô bĩu môi, phủ nhận: “Chỉ là hơi thích một chút thôi.”

“……”

“Chỉ là cảm thấy chưa chia tay đàng hoàng, chưa nói lời tạm biệt, như thể… vẫn chưa có kết thúc”.

“Thôi thôi, cậu nói cái gì mà tớ nghe chẳng hiểu.”

Cao Hạnh Hạnh: “Cậu có giúp hay không?”

Tạ Trình trông khó xử, không trả lời ngay mà như đang suy nghĩ.

Cô cố tình chọc tức: “Tạ Trình, có phải cậu đang chém gió không đấy?”

Tạ Trình: “?”

“Chẳng phải cậu nói ở nước M cậu sống tốt lắm sao? Đến một người cũng không tìm được à? Sống tốt là chém gió thôi đúng không?”

Tạ Trình không chịu bị khích bác, lập tức nói: “Ai bảo tớ không tìm được? Mấy người lạ thì còn khó chứ Lục Trạch Ngôn á? Với mấy chuyện gần đây của nhà họ Lục, điều tra đơn giản thôi.”

“Chuyện gì?”

“Chẳng phải mấy tháng trước ông cụ nhà họ Lục qua đời rồi sao? Tài sản lớn như thế, hai người con trai giành giật kịch liệt… sợ là ông cụ dưới suối vàng cũng tức bật nắp quan tài lên mất.”

“Thế liên quan gì đến Lục Trạch Ngôn?”

“Tớ nói cho cậu biết, cái này cũng là nghe người ta kể thôi.” Tạ Trình ghé sát tai cô, nhỏ giọng nói: “Lục Trạch Ngôn có một anh trai tên Lục Cẩn Hành, anh ta có một nhân tình, gần đây nhảy lầu tự sát, sống chết chưa rõ, nhưng Lục Cẩn Hành thì xong đời rồi. Giờ Lục Chiêu dồn hết tâm sức lên Lục Trạch Ngôn…”

“Lục Chiêu là ai?”

“Bố của Lục Trạch Ngôn đó.” Tạ Trình thở dài, cảm thấy nói chuyện với cô như đàn gảy tai trâu: “Thôi không nói nữa, nói cũng không hiểu, cậu chỉ cần biết nhà họ Lục giờ còn drama hơn phim truyền hình là được.”

Cô gật đầu. Nghe Tạ Trình kể vậy, thì ra Lục Trạch Ngôn thực sự có chuyện, thực sự bận nên mới không đến sinh nhật cô, không giữ lời hứa.

Cô lại nghĩ, có phải bây giờ Lục Trạch Ngôn đang vướng vào drama tranh chấp tài sản như trên truyền hình không?

Anh mới chưa đầy hai mươi tuổi, có thể làm được gì?

Cô vẫn không thể hiểu nổi.

Tối hôm đó Tạ Trình dẫn cô đi công viên bến cảng, ăn “cua đập”.

Giữa chừng Kỳ Lạc gọi tới, hỏi han vài câu rồi cúp máy.

Tạ Trình đưa cô về khách sạn, thò đầu ra từ cửa xe: “Ngày mai NaNa sẽ đến, cô ấy biết nướng gà tây với bánh ngọt, trưa tớ qua đón cậu.”

“Ừ.” Cô gật đầu, không quên dặn: “Chuyện của Lục Trạch Ngôn đừng quên nhé, tớ chỉ có vài ngày thôi.”

“Nhưng cậu đừng kỳ vọng quá cao, tớ tra ra là một chuyện, nơi anh ta đang ở có thể cậu không vào được.”

Cô cảm thấy câu “nơi anh ta đang ở cậu không vào được” thật khó chịu.

Bởi vì Lục Trạch Ngôn cũng từng nói, họ là người không cùng một thế giới.

Trước đây cô từng nghĩ câu đó chỉ nói về khoảng cách địa lý.

Thực ra anh không phủ nhận việc thích cô, nhưng câu nói đó như ngầm khẳng định, không thể nói là có thích hay không, mà ngay cả bắt đầu cũng không thể.

Hôm sau Tạ Trình đón cô đến chỗ mình ở, NaNa đang nấu ăn, Tạ Trình vào nhà là nằm dài lên ghế chơi điện thoại như ông nội.

Cô bước tới: “NaNa! Let me help you!” (NaNa, để tôi giúp bạn!)

“No!”

Từ đôi mắt xanh biếc của cô gái, Cao Hạnh Hạnh cảm nhận được sự không vui.

“I don’t want your help! You may not understand what I’m talking about!” (Tôi không cần! Cô không hiểu tôi đang nói gì đâu!)

Cô nhún mũi không thèm chấp, ung dung ngồi chơi điện thoại trên ghế sofa.

Tối đó Tạ Trình đưa NaNa về trước rồi mới đưa cô về khách sạn.

Chớp mắt một ngày nữa lại trôi qua.

Ngày kia Kỳ Lạc đã về nước, vậy thì càng không còn cơ hội.

Cao Hạnh Hạnh: “Tạ Trình, rốt cuộc cậu có làm được không?”

Trái ngược với thái độ thường ngày, hôm nay Tạ Trình không phản bác lại.

Cô chống cằm trên lưng ghế: “Có tin tức rồi đúng không?”

Thấy cậu ấy vẫn không trả lời, cô lớn tiếng: “Nói gì đi chứ.”

“Tớ thật không biết có nên nói hay không.” Tạ Trình thở dài, giọng bất đắc dĩ: “Cậu còn nhớ tớ nói chuyện về Lục Cẩn Hành không? Anh trai Lục Trạch Ngôn ấy.”

“Nhớ, sao?”

“Chuyện nhân tình của anh ta tự tử ấy.”

Cao Hạnh Hạnh: “Cậu đừng như nặn kem đánh răng, nói một câu cho xong luôn đi.”

“Lục Cẩn Hành yêu cô gái đó mấy năm trời, vì cô ta mà cãi nhau với gia đình mấy năm luôn, cuối cùng vẫn kết hôn với đối tác kinh doanh. Cô gái đó chắc là không chịu nổi, đã tự tử hai lần, chắc cũng rơi vào trầm cảm rồi.”

Cô đảo tròn mắt: “Liên quan gì đến Lục Trạch Ngôn?”

“Chậc, nói sao cho cậu hiểu đây… Ngày mai Lục Trạch Ngôn sẽ đến khu Tây của khách sạn XXX, cậu muốn đi thì đi.”

“……”

“Tớ định ngày mai đưa cậu đi công viên quốc gia Rainier, chính là ngọn núi tuyết mà hôm qua cậu nhìn từ tháp quan sát đó, nếu cậu không đi tìm Lục Trạch Ngôn thì gọi tớ, chúng ta sẽ đi leo núi.”

Cô im lặng hai giây: “Tớ không thích leo núi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.