Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 32: Chương 32




Cao Hạnh Hạnh bước vào thang máy, cô muốn trở lại tầng làm việc của mình.

Vừa vào thang máy cô mới thở phào một hơi dài rồi ôm lấy trái tim đang đập loạn nhịp của mình.

Vừa rồi sự bênh vực và dịu dàng của Lục Trạch Ngôn, cô chỉ cố giữ bình tĩnh bên ngoài mà thôi.

Trong sáu năm Lục Trạch Ngôn không có ở đó, khi Cao Hạnh Hạnh cố gắng yêu một ai đó, đối diện với đủ kiểu đàn ông cô đều không cảm thấy rung động, thậm chí còn nghĩ trái tim mình đã chai sạn.

Hóa ra không phải vậy!

Lục Trạch Ngôn chính là người khiến cô rung động! Rung động! Điên cuồng rung động!

Cao Hạnh Hạnh trở lại văn phòng, rất bất ngờ là không ai nhìn cô thêm một cái, dường như chẳng ai biết chuyện “drama” vừa diễn ra bên ngoài phòng tiếp khách.

Cô đi vào văn phòng của lão Trương, đứng thẳng người, thái độ nhận lỗi rất thành khẩn: “Em biết rồi, em đã hành động bốc đồng.”

Lão Trương chỉ nheo mắt nhìn cô.

Cao Hạnh Hạnh không còn gì để mất, kéo ghế ngồi xuống luôn: “Thẻ nhân viên của em đã bị tịch thu rồi, nếu bị đuổi việc em cũng chấp nhận.”

Lão Trương im lặng vài giây, giọng điệu bình thản: “Tiểu Cao, hỏi cô một chuyện.”

“Vâng?”

“Người nhà cô là ai thế?”

“Hả?” Cao Hạnh Hạnh không hiểu.

Nghe lão Trương kể lại sau đó cô mới biết chuyện cô và Vương Linh đánh nhau đã bị đè xuống, Vương Linh bị đuổi việc.

Chỉ trong chớp mắt đã xử lý xong.

Vì vậy lão Trương mới mù mờ hỏi cô là người có “gốc gác” nào.

Cô thì làm gì có bối cảnh gì, chỉ là đàn em của Lục Trạch Ngôn, lại vừa đúng lúc được anh ấy bênh vực trước mặt phó giám đốc ngân hàng.

Đây có được coi là “một người đắc đạo, gà chó thăng thiên” không nhỉ?

Cao Hạnh Hạnh nghĩ tới đó thì bật cười rồi đặc biệt nhấn mạnh: “Em thật sự không phải người có bối cảnh gì đâu ạ.”

Lão Trương không nói gì thêm, Cao Hạnh Hạnh cũng không biết anh ta có tin hay không.

Cô trở về chỗ làm, nhìn vết hằn trên mu bàn tay rồi ngẩn người.

Cô vẫn nhớ cảm giác khi Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng cầm tay cô, bôi thuốc cho cô.

Bất ngờ, ghế của cô bị xoay đi 90 độ, gương mặt của Diệp Tử ghé sát: “Người đàn ông vừa rồi chính là người đã bế cậu đi trong buổi đấu giá hôm đó đúng không?”

Cao Hạnh Hạnh gật đầu.

“Anh ta đẹp trai thật đấy.”

Cao Hạnh Hạnh nhướn mày, hơi kiêu ngạo: “Cũng chỉ là… bình thường thôi.”

“Nhìn anh ta có vẻ rất đắt giá, giống như…” Diệp Tử ngừng một lát, tìm một từ miêu tả, nói từng chữ: “đóa hoa cao lãnh.”

“…” Đây là lần đầu tiên Cao Hạnh Hạnh nghe thấy từ này, cô nhìn Diệp Tử rồi kéo ghế của cô ấy lại gần: “Lần trước cậu nói bạn trai là do cậu theo đuổi trước đúng không?”

“Ừ đúng rồi.”

“Tớ… tớ có một người bạn ấy…” Cao Hạnh Hạnh gãi mũi, nói: “Cô ấy cũng muốn theo đuổi một người đàn ông, cảm thấy người đó cũng có chút tình ý với cô ấy nhưng lại không chắc chắn, trường hợp này phải làm sao?”

Diệp Tử nhìn cô đầy ẩn ý, nhướng mày trêu chọc: “Có chút tình ý? Là bao nhiêu phần trăm?”

“Không chắc chắn! Trước đây bạn tớ từng tỏ tình nhưng anh ấy không trả lời thẳng…” Cao Hạnh Hạnh nghĩ một lúc, bĩu môi: “Coi như là từ chối rồi.”

“Vậy trước hết phải xác định là có thật sự thích anh ta không, có phải không có anh ta thì không được không! Nếu là như vậy, thì kệ anh ta có ý hay không, cứ lao vào đi, ‘thả thính’ thôi.”

Cao Hạnh Hạnh hiểu ý, gật đầu.

“Con gái theo đuổi con trai chỉ như cách một lớp màn mỏng! Đàn ông là động vật thị giác, với điều kiện của cậu…” Diệp Tử liếc nhìn vòng một của Cao Hạnh Hạnh: “còn sợ không cưa đổ sao?”

Cao Hạnh Hạnh tiếp tục gật đầu.

“Cậu cứ tạo tiếp xúc thân mật một cách vô tình hữu ý, rồi nói vài câu mập mờ.” Diệp Tử nhắc nhở: “Nhưng tuyệt đối không được nói trắng ra, nếu nói rồi thì sẽ không còn đường lui, hiểu không?”

“Hiểu.”

Diệp Tử vỗ vai cô, an ủi: “Yên tâm đi, tớ thấy anh ta không chỉ có chút tình ý với cậu đâu, mà là… khá nhiều đấy.”

“Thật á?” Mắt Cao Hạnh Hạnh sáng lên, rồi vội vàng nhấn mạnh: “Tớ đang nói bạn tớ đó!”

“Ừ ừ, bạn cậu!” Diệp Tử lại hỏi: “Lần trước không phải cậu nói anh ta có bạn gái à?”

Cao Hạnh Hạnh: “Đó là bạn khác!”

Gần đến giờ tan làm, Cao Hạnh Hạnh nhận được tin nhắn của Lục Trạch Ngôn.

LU: [Tối nay có rảnh ăn tối cùng không?]

Cao Hạnh Hạnh không chút do dự.

Cao Hạnh Hạnh: [Được]

Tan làm, Cao Hạnh Hạnh không liên lạc gì với Lục Trạch Ngôn, đeo ba lô xuống lầu, vừa ra khỏi công ty đã thấy xe của anh.

Cô mở cửa ghế phụ ngồi lên.

“Anh đợi nãy giờ à?” Không đợi anh trả lời, cô đã cài dây an toàn, cười hỏi: “Ăn gì thế?”

“Món Tây được không?”

“Gì cũng được.”

Lục Trạch Ngôn đưa cô một hộp màu bạc rồi mới khởi động xe.

Quà?

Cô mở hộp, bên trong là một chai nước hoa.

Cô xịt nhẹ lên cổ tay, đưa lên mũi ngửi – hương gỗ rất quen thuộc và dễ chịu.

Lục Trạch Ngôn nói: “Tầng hương cuối là trầm hương.”

Cô nhớ lại nửa tháng trước mình từng đăng lên vòng bạn bè:

— Mùi nước hoa yêu thích hết hàng rồi, ai có nguồn mua không? Không có mùi này mình không ngủ được, cứu cứu với!

Kèm ảnh nước hoa và một biểu cảm khóc.

Loại nước hoa đó vốn rất hiếm nên chẳng ai hồi âm.

Cô vốn đã từ bỏ, gần đây còn đang tìm loại tương tự.

Cô nhìn chai nước hoa màu bạc có họa tiết nổi, không có chữ.

Mùi giống hệt loại cũ nhưng không phải loại đó.

Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng nói: “EBONYSECRET đã ngừng sản xuất rồi.”

Đó là tên loại nước hoa cũ của cô.

Ngừng sản xuất rồi? Cô giơ chai lên: “Vậy cái này?”

“Tôi nhờ chính người điều chế hương đó pha lại cho em.”

Giọng anh bình thản như thể việc đó chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng anh đã làm một việc mà cô bất lực.

Cao Hạnh Hạnh sao có thể không rung động chứ?

Cô nghĩ, nếu Lục Trạch Ngôn là bạn trai cô, chắc chắn cô sẽ ôm anh và hôn một cái.

Cô đỏ tai vì suy nghĩ “xấu xa” đó.

Cô cất chai nước hoa vào hộp, nói nhỏ: “Tôi rất thích món quà này, nhưng nếu… dùng hết thì sao?”

Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng đáp: “Nói tôi trước là được.”

“Ừm.”

Cô đặt hộp nước hoa vào túi, quay đầu nhìn ra cửa sổ, khóe môi khẽ cong.

Xe dừng trước một nhà hàng Tây rất phong cách, có nhân viên mở cửa xe và đưa cô một bó hoa.

Hoa hướng dương nhỏ, hồng champagne, mai vàng, hoa hồng cam nhiều cành, bạch đàn lá lớn, tất cả được gói bằng vải voan trắng và vàng.

Cô không biết đó là do Lục Trạch Ngôn chuẩn bị hay nhà hàng.

Nhưng khá nặng.

Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng đưa tay: “Tôi cầm giúp.”

Cả hai ngồi vào bàn, phục vụ đưa thực đơn.

Mỗi món đều có một trang mô tả dài, kể cả món khai vị, và không có giá.

Cô gọi tôm sốt và một đĩa thịt tổng hợp.

Thời gian lên món rất chuẩn, vừa ăn xong tôm thì đĩa thịt được bưng lên.

Món ăn giống hệt ảnh trong menu, nhưng lớn gấp đôi cô tưởng tượng.

Cô cau mày, gọi anh: “Lục Trạch Ngôn.”

“Ừ?”

“Anh ăn giúp tôi được không? Tôi ăn không hết.”

Anh có thể từ chối, nhưng nhìn đôi mắt tinh nghịch và giọng điệu hơi nũng nịu của cô, anh gật đầu: “Được.”

Cô thử mỗi loại thịt một chút rồi nói: “Còn lại là của anh.”

Lục Trạch Ngôn nhìn món ăn, bất đắc dĩ cười.

Nhìn anh ăn từ tốn, cô nhớ lời Diệp Tử, phải tạo tiếp xúc cơ thể.

Cô mím môi: “Lục Trạch Ngôn.”

Anh ngẩng lên: “Ừ?”

Cô đưa cổ tay trắng ngần ra: “Mu bàn tay tôi vẫn còn đau, anh bôi thuốc giúp tôi nhé.”

Không phải câu hỏi.

Dĩ nhiên, anh có thể từ chối.

Lục Trạch Ngôn cúi đầu, mỉm cười, chậm rãi nuốt thức ăn.

Cô nhìn anh, không đoán được ý anh, tưởng sẽ bị từ chối, rồi nghe thấy giọng anh pha chút ý cười:

“Vậy chờ tôi ăn xong đã.”

Cô từng nghe bạn cùng phòng nói, đi ăn với bạn trai, gọi nhiều món rồi để bạn trai ăn hộ.

Cô không cố tình gọi nhiều.

Nhưng nhìn anh ăn phần còn lại khiến cô thấy ngọt ngào, còn hơn quả táo mật trên món tráng miệng khi nãy.

Thấy anh ăn càng lúc càng chậm, cô không nhịn được: “Thôi đi.”

Anh ngẩng đầu nhìn cô rồi mới đặt dao nĩa xuống.

“Lục Trạch Ngôn.” Cô dùng ánh mắt quyến rũ nhìn anh: “Lần sau tôi sẽ không gọi nhiều vậy nữa.”

Sau bữa ăn, họ ra khỏi nhà hàng rồi vào một tiệm thuốc.

Cô lấy một chai thuốc nước và tăm bông, rút điện thoại: “Để tôi trả tiền, tôi có bảo hiểm y tế.”

Cô vui ra mặt, như thể đang khoe có bảo hiểm.

Cả hai ngồi ở ven đường tại Ngọc Hòa.

Thời tiết nóng nhưng có gió mát.

Lục Trạch Ngôn cầm tay cô, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, có thể thấy vài vết trầy đỏ. Anh cúi sát, tỉ mỉ tìm vết thương, động tác nhẹ nhàng và nghiêm túc.

“Hạnh Hạnh.” Lục Trạch Ngôn vẫn cúi đầu, chậm rãi nói: “Em có muốn làm giám sát dự án không?” (Ghi chú: Giống như bên giám sát vốn trong dự án)

“?”

Cô ngẩn người, ý anh là sao?

Muốn đi đâu cũng đưa cô theo?

Cô kìm lại cảm xúc, hỏi: “Tại sao?”

Anh nhẹ nhàng nói: “Phương án hợp tác là do em xử lý, các quy định em đều rõ, rất phù hợp.”

Khóe miệng cô giật nhẹ, câu trả lời sao khác cô nghĩ?

Lục Trạch Ngôn thêm: “Sẽ phải đi công tác, nếu em không muốn thì thôi.”

Nói đến đó anh dừng tay, ngẩng lên nhìn cô.

Mắt anh màu nâu nhạt, nhìn người như thể đang bỏ bùa.

Cô hỏi tiếp: “Nếu tôi không muốn thì sao?”

Anh cúi đầu, tiếp tục dùng tăm bông chạm nhẹ lên mu bàn tay cô, mát lạnh.

“Vậy tôi về Ngọc Hòa, mua quà cho em.”

Nghe vậy, tay cô khẽ run, nhưng lại bị anh giữ lại.

Bàn tay nóng rực của anh nắm lấy cánh tay cô, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh.

Cô muốn nói, anh cứ nói là thích em đi.

Hoặc hỏi, Lục Trạch Ngôn, có phải anh thích em không?

Nhưng lời mắc nghẹn nơi cổ, nhớ lời Diệp Tử: nếu nói ra mà kết quả không như ý, sẽ không còn đường lui.

Cô nhắm mắt, hai chữ “thả thính” xoay vòng trong đầu.

Mở mắt, cô liếm môi, lại gần anh, gần đến mức không thể gần hơn nữa mới dừng lại.

Mấy lần định nói nhưng lại thôi.

Muốn bỏ cuộc.

Chưa kịp ngồi lại chỗ cũ Lục Trạch Ngôn bất ngờ ngẩng đầu, tóc anh lướt qua cằm cô.

Rồi hai ánh mắt chạm nhau.

Khoảng cách không tới 20cm, anh thấy rõ nốt ruồi nhỏ trên sống mũi cô.

Ngọc Hòa vốn là một thành phố nhộn nhịp, giây phút đó như bị nhấn nút im lặng.

Cao Hạnh Hạnh thấy hàng mi của Lục Trạch Ngôn khẽ run lên, rồi yết hầu anh cũng khẽ trượt lên xuống.

Cô chớp mắt, giọng ngọt ngào: “Quà sao bằng đi theo anh được?”

Nói xong câu đó cô lập tức hối hận.

Ối trời ơi, sến quá!

Cao Hạnh Hạnh cảm thấy mình có thể dùng ngón chân để móc ra nguyên một căn biệt thự vì xấu hổ. Cô ngượng ngùng lùi về vị trí cũ, dùng tay phe phẩy gió: “Nóng quá… sắp tháng mười rồi mà còn nóng thế này… ha… ha ha…”

Giây tiếp theo, tay cô bị anh kéo lại.

Lục Trạch Ngôn nhìn cô: “Vậy thì đi theo anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.