Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 44: Chương 44




Thứ sáu, lẽ ra mười một giờ bốn mươi phút là tan học, nhưng vì hôm nay là buổi học cuối cùng của đợt đào tạo này, chiều ngày kia còn có một bài kiểm tra nhỏ nên giáo viên phụ trách bắt đầu dặn dò một loạt.

Giáo viên đào tạo không lớn tuổi, khoảng ba mươi, bình thường ăn nói cũng khá hài hước, sau khi dặn dò xong thì bắt đầu tán gẫu với mọi người.

Trong tiếng cười vang dội, Cao Hạnh Hạnh xem đồng hồ mấy lần, cảm thấy đầu óc cứ lờ đờ.

Kết thúc thì đã mười hai giờ rưỡi.

Cô ôm đồ đạc chạy ra ngoài.

Không biết Lục Trạch Ngôn đợi lâu có sốt ruột không.

Vừa chạy đến khu nhà văn hóa thì có tiếng gọi từ phía sau: “Hạnh Hạnh!”

Cao Hạnh Hạnh quay đầu lại, là một đồng nghiệp nam cũng tham gia khóa đào tạo tên Hạ Khiêm.

Hạ Khiêm không cùng chi nhánh ngân hàng với cô nhưng lần này cùng ở phòng với Lăng Phúc, thường ngày cùng đi ăn ở căn-tin nên cũng coi là quen biết.

Cao Hạnh Hạnh thở nhẹ: “Có chuyện gì sao?”

Hạ Khiêm đuổi kịp: “Hôm nay em không đi ăn cơm à? Ra ngoài hả?”

“Ừm.”

“Anh có xin được một ít điểm chính cần ôn thi từ tiền bối bên anh, muốn chia sẻ cho mọi người, hay là thêm WeChat, anh gửi cho em?”

“Ồ, được! Cảm ơn anh nha, Hạ Khiêm.” Cao Hạnh Hạnh tay ôm túi giấy, trong đó là quần áo của Lục Trạch Ngôn, còn ôm theo một quyển sách và một đống tài liệu, lấy điện thoại hơi khó.

Thấy vậy, Hạ Khiêm đưa tay giúp cô cầm đống tài liệu: “Anh cầm giúp cho.”

“Cảm ơn.” Cao Hạnh Hạnh mới lấy điện thoại từ trong túi ra, quét mã WeChat của Hạ Khiêm, khách sáo nói: “Được rồi, hôm nay em có việc, ngày mai nếu anh rảnh, em mời anh ăn cơm ở căn-tin.”

Thấy cô cất điện thoại vào túi, Hạ Khiêm mới đưa lại tài liệu: “Được thôi, mai nhớ gửi tin nhé.”

“Ừ, tạm biệt.”

Tạm biệt xong Cao Hạnh Hạnh chạy ra cổng lớn.

Lục Trạch Ngôn vẫn lái chiếc xe màu bạc lần trước, đứng bên ngoài chờ.

Cô thở hổn hển đưa đồ cho anh: “Xin lỗi, anh đợi lâu rồi nhỉ?”

“Không lâu.”

Cô ngồi lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa lầm bầm: “Em cũng không ngờ lại trễ như vậy, chạy mệt muốn chết.”

“Không sao.” Lục Trạch Ngôn xoa đầu cô an ủi: “Chạy làm gì?”

“Còn không phải vì… Tổng giám đốc Lục bận trăm công nghìn việc sao.”

Lục Trạch Ngôn quay xe nhẹ giọng: “Thì cũng phải đợi cô Cao mà.”

Cô không đáp, đổi chủ đề: “Anh mở điều hòa lớn chút đi, nóng quá.”

Lục Trạch Ngôn là người chu đáo và có kế hoạch.

Anh đã đặt nhà hàng sẵn, nhưng đến trễ hơn nửa tiếng, quản lý nhà hàng đích thân ra xin lỗi, nói món ăn đã qua thời điểm ngon nhất, có thể làm lại nhưng cần chờ thêm.

Rõ ràng không phải lỗi của nhà hàng nhưng quản lý vẫn lau mồ hôi trán hai lần khi nói.

Lục Trạch Ngôn không để tâm, hỏi Cao Hạnh Hạnh: “Muốn đợi không?”

Cô nghĩ một lúc: “Qua thời điểm ngon nhất là không ăn được à?”

Quản lý sửng sốt, cười nói: “Tất nhiên ăn được.”

“Vậy là được rồi, em đói chết rồi.”

Nói xong cô bước vào trong.

Lục Trạch Ngôn gật đầu với quản lý rồi mới đi theo.

Món ăn rất ngon, cô chẳng cảm thấy lỡ thời điểm gì cả, đặc biệt là món bồ câu non, da giòn thịt mềm, ăn xong vẫn còn đọng lại mùi vị.

Lục Trạch Ngôn thấy vậy liền gọi thêm một con nữa.

Ăn xong, cô thấy nóng, cởi áo khoác.

“Lục Trạch Ngôn, chiều nay anh định đi đâu?”

“Không phải em muốn mua đặc sản gửi về sao?”

Cô nhớ lại, mấy hôm trước có nhắc với anh trên WeChat, nói muốn mua ít đặc sản gửi về nhà.

Khi đó cô vừa gọi video cho mẹ, chỉ tiện miệng nói thôi, không ngờ anh lại nhớ.

Cao Hạnh Hạnh vốn là người không có mục tiêu rõ ràng, kiểu người sống thuận theo dòng đời.

Cô không thể không thừa nhận, đi cùng người như Lục Trạch Ngôn cô thật sự rất nhẹ nhõm.

Ăn xong đã hơn hai giờ chiều, vừa ra khỏi nhà hàng lại cảm thấy lạnh, cô rùng mình rồi mặc áo khoác vào.

Trên đường đi mua đặc sản cô chẳng muốn nói gì nữa.

Cô ấy cảm thấy mệt mỏi suốt buổi sáng và bây giờ còn tệ hơn, giống như bị cảm lạnh vậy.

Lục Trạch Ngôn tưởng cô buồn ngủ: “Ngủ một lát đi, đến nơi anh gọi em.”

“Ừm.” Cô nhắm mắt, cười nói giễu: “Cảm ơn Tổng giám đốc Lục hôm nay làm tài xế cho em.”

Cao Hạnh Hạnh ngủ rất say, cảm giác có người chạm vào mặt cô, rồi sờ trán, cô mới từ từ mở mắt.

Trước mắt là khuôn mặt Lục Trạch Ngôn ở rất gần.

Cô ngượng ngùng: “Anh, anh lại muốn hôn em à?”

“Hạnh Hạnh.” Lục Trạch Ngôn nhíu mày, áp mu bàn tay lên trán cô: “Hình như em sốt rồi.”

“Thật à?” Cô cũng sờ thử.

“Không thấy khó chịu sao?”

“Đầu hơi nặng.”

Lục Trạch Ngôn khởi động xe: “Đến bệnh viện.”

Trên đường đi, Lục Trạch Ngôn gọi điện thoại hỏi thăm tình hình bệnh viện.

Nghe giọng, có thể thấy anh cũng không quen thuộc nơi này.

Cô thấy hơi làm quá: “Chắc chỉ cảm nhẹ thôi, không cần phải vậy đâu?”

Lục Trạch Ngôn liếc cô, nhân lúc đèn đỏ xoa đầu cô: “Nhắm mắt nghỉ đi.”

Giọng anh dịu dàng nhưng không cho phản bác.

Lúc này cô bắt đầu thấy nhức đầu nên ngoan ngoãn nhắm mắt.

Tỉnh lại đã đến bệnh viện.

Thâm Quyến phát triển kinh tế rất tốt, đâu đâu cũng là cao ốc mới.

Đây là bệnh viện tư, bên ngoài nhìn như tòa nhà văn phòng, không hề đông đúc như bệnh viện công.

Lục Trạch Ngôn thậm chí không đỗ xe trong hầm, dừng ngay trước cửa, bế cô vào.

Y tá mặc đồng phục hồng hỏi có cần xe lăn không.

Anh đáp: “Không cần.”

Cô ngập ngừng: “Anh để em xuống đi, chỉ là cảm nhẹ, chân không yếu, cũng không đau.”

“…”

“Anh làm thế này, em cứ cảm thấy như mình sắp chết rồi vậy.”

Ánh mắt anh trầm xuống: “Đừng nói mấy lời như vậy.”

Cao Hạnh Hạnh: “…”

Vào phòng khám, bác sĩ là người đàn ông trung niên đeo kính, trông rất có kinh nghiệm.

Đo nhiệt độ, ba mươi tám độ.

Chưa đến mức phải dùng thuốc hạ sốt.

Cô ngẩng đầu, kiêu ngạo: “Em đã nói không sao mà.”

Nhưng Lục Trạch Ngôn không đáp, dịu dàng xoa lưng cô, kể với bác sĩ: “Buổi trưa cô ấy chạy, ra mồ hôi, rồi vào xe mở điều hòa lạnh. Lúc ăn thì nóng, cởi áo khoác, ra khỏi nhà hàng lại bị lạnh lần nữa…”

“Không phải.” Cô ngắt lời: “Là sáng nay em đã cảm thấy hơi lờ đờ rồi.”

Thật sự chỉ là cảm nhẹ.

Bác sĩ cũng nói không sao nhưng Lục Trạch Ngôn kiên quyết muốn đợi cô hạ sốt mới về, bác sĩ đành sắp xếp một phòng bệnh cho cô.

Cô dựa vào đầu giường, nhìn anh chia thuốc theo liều vào hộp thuốc, gọi: “Lục Trạch Ngôn.”

“Ừm.”

“Có phải anh cảm thấy là do anh không chăm sóc em tốt nên mới thấy bực bội không?”

Anh không đáp.

Vậy tức là ngầm thừa nhận.

Cô bất đắc dĩ, cười: “Thật sự là sáng nay em đã thấy không khỏe rồi, không phải vì chạy, cũng không phải do điều hòa của anh.”

“Lập luận của em không thuyết phục.” Lục Trạch Ngôn cầm hộp thuốc, rót một ly nước rồi đi qua, “Uống thuốc trước.”

Cô nuốt thuốc: “Anh biết trao đổi chất là gì đúng không? Cảm mạo cũng giúp tăng đề kháng đó, năm nay em chưa bị cảm lần nào, tính ra cũng đến lúc bị cảm một trận rồi.”

Lục Trạch Ngôn không để ý đến lý lẽ quanh co của cô, đưa cốc nước lại cho Cao Hạnh hạnh: “Uống đi.”

Cô ngửa cổ, ừng ực uống hết.

Uống vội quá, hai giọt cuối cùng tràn khỏi khóe miệng.

Anh cúi xuống, dùng đầu ngón tay lau cho cô.

Rồi anh không động đậy nữa, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô chằm chằm.

Cô hơi nhướn mày, rồi đưa mu bàn tay che miệng: “Cảm rồi, không được hôn.”

Cô rất ít khi thấy Lục Trạch Ngôn cười như vậy.

Như đang đùa người ta vậy.

Nhìn thấy biểu cảm bất ngờ của Cao Hạnh Hạnh, Lục Trạch Ngôn bảo cô nằm xuống, đắp chăn cẩn thận: “Ngủ một lát đi”

Cô rất thích cảm giác được anh nâng niu, dịu dàng như vậy, cứ như anh thật sự rất yêu cô vậy.

Sau khi uống thuốc, cơn buồn ngủ kéo đến, Cao Hạnh Hạnh nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Cô tỉnh dậy vì bị đánh thức bởi tiếng rung của điện thoại di động.

Cao Hạnh Hạnh liếc nhìn màn hình, là cuộc gọi video từ mẹ cô – Cao Dương.

Cô lim dim mắt, lười biếng gọi: “Mẹ ơi.”

“Ăn cơm chưa? Sao đang ngủ? Sớm vậy?”

Cô nhìn lên góc điện thoại, đã hơn bảy giờ.

Cô còn chưa kịp trả lời thì mẹ cô đã phát hiện điều bất thường: “Hạnh Hạnh, con đang ở bệnh viện à?”

Rồi quay sang gọi: “Ông xã, mau lại đây!”

“Mẹ, con không sao.” Cô tỉnh hơn, mở to mắt: “Chỉ là cảm nhẹ thôi.”

Kỳ Cường cũng vào khung hình: “Hạnh Hạnh, sao vậy?”

Cao Dương lo lắng: “Con ở nơi xa như vậy, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, có bệnh phải nói với bố mẹ.”

Kỳ Cường: “Sao lại nằm viện?”

Cô không biết phải giải thích thế nào: “Chỉ là cảm nhẹ! Thật đấy!”

Cao Dương không tin: “Cảm nhẹ mà bác sĩ lại cho nằm viện?”

Cô: “…”

Thật ra bác sĩ không cho…

“Mẹ hỏi thật, con nói đi, muốn mẹ lo chết à?”

Kỳ Cường: “Còn có bố nữa!”

Cô đau đầu, bất đắc dĩ giải thích: “Thật là cảm thôi! Hơi sốt một chút, đồng nghiệp ép con ở lại đợi hạ sốt mới về, con đã nói không cần rồi mà… Con thề, thật sự chỉ là cảm nhẹ!”

Rồi cô ngồi dậy: “Hay để con nhảy múa cho bố mẹ xem một cái?”

Kỳ Cường: “Thôi thôi, con nằm đi.”

Lúc này, một tờ bệnh án được đưa tới.

Cô mới phát hiện Lục Trạch Ngôn vẫn ở cạnh, theo bản cô lập tức quay camera sang hướng khác, dù không quay thì Lục Trạch Ngôn cũng đã không lọt vào khung hình.

Cô nhìn bệnh án, rồi quay camera lại cận cảnh.

“Bố mẹ xem này, trên này ghi rõ ràng, cảm lạnh! Cảm lạnh đấy!”

Kỳ Cường và Cao Dương lúc này mới yên tâm.

Nhưng mẹ vẫn dặn: “Một mình bên ngoài, đừng cố chịu, có chuyện phải báo cho mọi người biết chưa.”

“Con biết rồi, mẹ.”

“Còn nữa, bây giờ trời trở lạnh rồi, đừng có mặc váy, mấy cái váy dài gió cũng lùa từ dưới lên, về già sẽ đau chân đấy, biết chưa?”

“Con biết rồi.”

Mẹ dặn vài câu nữa mới tắt máy.

Cao Hạnh Hạnh hơi nhăn mũi, giận dỗi: “Em đã bảo là không cần nhập viện mà.”

Lục Trạch Ngôn quay sang, trầm giọng: “Đồng nghiệp?”

Cao Hạnh Hạnh nghĩ đến lời mình vừa nói, vững vàng đáp: “Nếu em không nói vậy, mẹ em chắc còn hỏi thêm nửa tiếng nữa.” “…”

“Hơn nữa…” Cô cúi đầu, giọng lầm bầm: “Anh là gì của em chứ?”

Câu đó cô nói rít qua răng, không rõ anh có nghe thấy không.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Cao Hạnh Hạnh lại reo.

Lần này là Kỳ Lạc gọi đến.

Nghe nói cô bị bệnh, Kỳ Lạc chuyển tiền cho cô, rõ ràng là quan tâm nhưng miệng lại bảo sợ cô không có tiền khám bệnh.

“Giờ em giàu lắm rồi! Hứ!” Cô hét lên rồi cúp máy.

Lục Trạch Ngôn đưa nhiệt kế cho cô đo, nhiệt độ đã hạ.

Lúc rời bệnh viện trời đã nhá nhem tối.

Cô thắt dây an toàn: “Ăn cơm trước rồi anh đưa em về.”

Lục Trạch Ngôn biểu cảm cực kỳ bình thản: “Hạnh Hạnh, tối nay ở khách sạn với anh.”

Lần này anh không hỏi: được không, có thể không, có ổn không.

Cao Hạnh Hạnh tuột tay không kéo được dây an toàn, nhìn anh với vẻ mặt không dám tin “Cái… cái gì cơ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.