Cao Hạnh Hạnh nghe thấy tiếng xe rời đi, khóe mắt cụp xuống, cô dùng tay phải xoa đầu Tiểu Thất, nhăn mũi với nó một cái.
Dỗ dành Tiểu Thất xong cô mới vòng qua sân rồi vào nhà.
Trong phòng khách đang bật tivi, Kỳ Lạc nằm dài trên ghế sofa như không có xương.
“Em về trễ vậy mà anh không lo à? Một cú điện thoại cũng không gọi?”
Kỳ Lạc liếc cô một cái: “Tưởng em về lâu rồi.”
Cao Hạnh Hạnh đá văng giày, không thèm mang dép lê, đi thẳng tới sofa.
Cô quỳ một chân lên ghế, hai tay nắm lấy mặt Kỳ Lạc, dí sát vào: “Kỳ Lạc, em đẹp không?”
Kỳ Lạc nheo mắt nhìn cô, thấy vẻ mặt nghiêm túc thì đưa tay đẩy đầu cô ra: “Xấu chết được, ngày nào cũng mơ mộng cái gì thế?”
Hiếm khi Cao Hạnh Hạnh không cãi lại, cô sờ mặt mình — chẳng lẽ thật sự không đẹp?
Nên mới khiến Lục Trạch Ngôn chẳng thèm làm bạn?
Nhưng rõ ràng hôm qua còn có người gửi thư tình cho cô cơ mà.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cao Hạnh Hạnh cảm thấy Lục Trạch Ngôn cũng giống như Kỳ Lạc, không có con mắt nhìn người.
Cô còn đang ngơ ngẩn thì Kỳ Lạc kéo tay trái cô lên — chỗ đó đang quấn băng trắng.
“Tay em sao vậy?”
Cao Hạnh Hạnh rút tay lại, giọng thản nhiên: “Ngã một cái thôi.”
“Tay phải không sao chứ?”
“Không.” Cô ôm gối cuộn mình trên ghế sofa. “Anh với chị dâu tương lai em sao rồi?”
Mãi không nghe thấy trả lời, Cao Hạnh Hạnh quay đầu nhìn Kỳ Lạc.
Hiếm khi anh trông chán nản như vậy, không nói một lời, cầm điều khiển chuyển kênh liên tục.
Kỳ Lạc là kiểu người chưa theo đuổi được ai đã vội khoe khoang. Nếu thật sự thành công chắc sẽ nổ banh trời.
Thế này là… thất bại rồi.
Cô mím môi, dịch người lại gần: “Sao lại bị từ chối vậy?”
Kỳ Lạc liếc cô, quăng điều khiển lên ghế, ngả lưng ra: “Cô ấy nói anh quá nhiệt tình, không có cảm giác bí ẩn.”
Hai giây sau Cao Hạnh Hạnh bật cười khúc khích.
“Buồn cười lắm à?”
Cô vạch trần: “Từ chối kiểu này chẳng có tâm chút nào.”
Kỳ Lạc cau mày, ngước mắt lên như đang suy nghĩ rất nghiêm túc.
Cao Hạnh Hạnh thu lại nụ cười, lúc này mới chợt nhận ra — Kỳ Lạc là lần đầu tiên theo đuổi con gái.
Có lẽ là thích thật, cô không nên cười nhạo anh.
Sợ anh buồn, Cao Hạnh Hạnh đổi đề tài: “Dì Trần đâu?”
“Tháng sau con gái dì ấy thi đại học, bố mẹ bảo dì ấy về nhà nghỉ lễ 1/5 rồi.”
Nhắc tới thi đại học Cao Hạnh Hạnh lại nghĩ đến Lục Trạch Ngôn. Ban đầu cô còn định đợi anh thi xong rồi tỏ tình.
Giờ thì thôi khỏi, tỏ tình xong chẳng phải bị từ chối như Kỳ Lạc sao?
Đúng là anh em ruột, thất tình cũng cùng lúc.
Mà có khi cô còn thảm hơn, chưa kịp bày tỏ đã bị từ chối rồi.
Nghĩ đến đây cô cũng không còn thấy thương xót Kỳ Lạc nữa, đá anh một cái: “Em đói rồi, nấu gì cho em ăn đi.”
“Em không có tay à?”
Cao Hạnh Hạnh nhướng mày, vung tay trái quấn băng trước mặt anh.
Kỳ Lạc lườm một cái, miễn cưỡng đứng dậy.
“Thật đúng là nợ em, lúc trước lẽ ra nên khuyên bố mẹ đừng sinh em ra, toàn đến để hành anh.”
Những lời này nghe mãi cũng nhàm, từ nhỏ Kỳ Lạc đã nói suốt ngày, tai cô sắp mọc kén luôn rồi.
Bố mẹ họ điều hành một xưởng may tư nhân, mỗi khi có đơn lớn thì không ở nhà nên từ nhỏ Kỳ Lạc đã chăm sóc Cao Hạnh Hạnh.
Anh lớn hơn cô năm tuổi, theo họ bố, còn cô theo họ mẹ. Vì vậy lần đầu nghe tên ai cũng không nghĩ họ là anh em ruột.
Nhưng họ đúng là anh em ruột “oan gia ngõ hẹp” chính hiệu.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ 1/5 Cao Hạnh Hạnh hái hai đóa hướng dương trong sân.
Hạt gần chín nhưng hoa vẫn chưa tàn, còn cả cành nên khá nặng.
Kỳ Lạc giúp cô đem lên xe rồi chở cô về trường.
Cô mang nhiều đồ, Kỳ Lạc sợ cô xách không nổi nên đi gửi xe trước rồi quay lại đưa cô vào ký túc xá.
Cô đứng trước cổng trường chờ, bạn học đi ngang ai cũng tò mò nhìn hai bông hướng dương to đùng trên tay cô.
Ở thành phố đúng là hiếm thấy thật.
Cô mặc váy sơ mi trắng rộng rãi, gấu váy xếp nếp dài đến bắp chân, mang giày vải trắng.
Tay phải cầm điện thoại, tay trái ôm hai bông hướng dương.
Tóc cô đã lâu chưa cắt, xõa xuống vai, phớt qua cánh hoa hướng dương.
Có vẻ khá nặng, cô điều chỉnh tư thế mấy lần nhưng vẫn không muốn từ bỏ việc lướt điện thoại bằng tay phải.
Lục Trạch Ngôn nhìn ba túi xách dưới chân cô, vô thức bước tới gần.
Mùi trầm hương bất chợt ập tới, Cao Hạnh Hạnh đang lướt điện thoại chợt sững người, quay đầu lại thì thấy Lục Trạch Ngôn.
Cô vẫn còn bực chuyện bị anh từ chối nên quay đầu đi không nói lời nào.
Tay lướt trên màn hình điện thoại nhưng lòng đã thấy bồn chồn.
Dù cô cũng không biết mình mong anh nói gì nhưng vẫn luôn hy vọng anh sẽ mở lời trước.
“Cần giúp không?”
Cao Hạnh Hạnh mím môi, không ngẩng đầu: “Không cần.”
Hai giây sau Lục Trạch Ngôn mới đáp một tiếng “Ừ.”
Rồi anh đi, mang theo mùi trầm hương biến mất
Cao Hạnh Hạnh như hóa đá.
Cô cảm thấy Lục Trạch Ngôn chỉ đơn giản là thấy một người quen không tính là bạn, vì lịch sự mà hỏi một câu.
Rốt cuộc cô trông đợi cái gì?
Kỳ Lạc đậu xe xong quay lại, đúng lúc chạm nòng súng Cao Hạnh Hạnh.
Cô nhét hướng dương vào tay anh, làm rơi mấy cánh hoa.
Kỳ Lạc ôm đống đồ to tướng, dùng đầu gối hích lên cho chắc: “Cao Hạnh Hạnh, em muốn ăn đòn à?”
“Anh đánh đi, đợi mẹ về em sẽ mách anh không chịu tới đón em.”
“Không được nhắc chuyện cũ!”
“Cứ nhắc đó.”
Hai người đến ký túc xá nữ.
Trình Di Khả đã đợi sẵn ở cửa, nhận lấy hướng dương, mắt cong cong: “Cảm ơn anh Kỳ Lạc.”
“Chậc.” Kỳ Lạc lườm Cao Hạnh Hạnh đầy ẩn ý: “Xem đi, ai chiều em thành hư vậy?”
Cao Hạnh Hạnh bĩu môi: “Cảm ơn anh ấy làm gì, là tớ hái cho cậu mà.”
“…” Trình Di Khả nhận ra cô không vui, mím môi, thuận tay đỡ luôn mấy túi trên tay Kỳ Lạc.
Cao Hạnh Hạnh tự giác lấy lại hai túi từ tay bạn.
Kỳ Lạc: “Tháng này anh phải về trường chuẩn bị bảo vệ tốt nghiệp, Tết Đoan Ngọ chưa chắc về Hoài Ngọ.”
“Biết rồi.” Cô quay lưng đi vào.
Trình Di Khả: “Anh Kỳ Lạc, tạm biệt ạ.”
“Ừ, lần sau gặp.”
Trình Di Khả đuổi theo: “Cậu sao thế? Lúc nhắn WeChat cho tớ còn vui mà?”
“…”
“Á, tay trái cậu bị sao vậy? Tay phải còn dùng được không?”
“Không sao.” Cao Hạnh Hạnh thở dài, giọng rầu rĩ: “Hình như tớ thất tình rồi.”
Trình Di Khả “bịch bịch bịch” chạy tới trước mặt cô, ngạc nhiên: “Cậu có người yêu rồi à?”
“Cũng không hẳn… về phòng rồi nói.”
Về đến ký túc xá Cao Hạnh Hạnh kể lại đầu đuôi mọi chuyện rồi hỏi bạn.
“Cậu thấy tớ có đẹp không?”
“Rất xinh.”
“Vậy tại sao anh ấy không thích tớ? Đến liên lạc cũng không cho!”
Trình Di Khả nghĩ một lúc: “Thích một người… là tổng hợp nhiều yếu tố, không liên quan nhiều đến ngoại hình.”
Cao Hạnh Hạnh ngồi tựa vào ghế, thở dài.
Không liên quan đến ngoại hình nhưng mấy cái khác cô cũng chẳng có gì nổi bật.
Trình Di Khả: “Cậu thích anh ấy ở điểm nào?”
“Thích điểm nào à…” Cao Hạnh Hạnh im lặng một lát, nói: “Ờ, đẹp trai.”
“Còn gì nữa không?”
“…”
Trình Di Khả trừng mắt: “Bỏ qua ngoại hình đi thì sao?”
Cao Hạnh Hạnh lại lặng thinh, nhướng mày thành thật: “Không bỏ được.”
Trình Di Khả cạn lời, cầm hoa hướng dương ngắm nghía.
Cao Hạnh Hạnh nhìn băng trên tay trái, có vẻ suy tư.
Trình Di Khả cầm hoa lên: “Ăn luôn thế này à?”
“Màu này chưa chín.” Cô chỉ bên cạnh: “Cậu ăn phần này được, màu này là chín rồi.”
Hai người trò chuyện mà chẳng rõ thêm được điều gì, Cao Hạnh Hạnh bắt đầu dọn đồ. Cô lấy quần áo ra treo lên thì bên trong rớt ra một xấp tiền.
Cô nhặt lên đếm, đúng 1000 tệ.
Chắc là Kỳ Lạc nhét vào.
Cô mở WeChat, quả nhiên có tin nhắn chưa đọc từ anh.
Kỳ Lạc: [Cả tiền đi lại dịp Đoan Ngọ luôn, 1000 tệ không thiếu đồng nào, có gì phải giận?]
Cô đâu có giận anh?
Chỉ là trẻ con nên trút giận lên người thân nhất thôi.
…
Chiều thứ ba, tiết thể dục, Cao Hạnh Hạnh đứng cạnh hàng rào sân thể dục, bên ngoài là bạn từ thời thơ ấu của cô — Tạ Trình.
Ông nội của Tạ Trình và ông của Cao Hạnh Hạnh là anh em họ, vì vậy Tạ Trình cứ chọc cô gọi mình là “chú”.
Hai người bằng tuổi nên cô không chịu gọi, nó chỉ có thể làm bạn thân, không thì nghỉ chơi.
Lúc nhỏ nhà Tạ Trình cũng nghèo như nhà cô, còn là hàng xóm. Sau này nhà họ Tạ chuyển đi, giờ đã là gia đình giàu có có tiếng ở Hoài Ngọ.
Tạ Trình học dở, cấp ba bị bố gửi ra nước ngoài. Nhưng cậu không quên tình bạn thuở nhỏ, khó khăn lắm mới về một chuyến cũng đến thăm cô qua hàng rào.
Tạ Trình đưa cô đôi găng tay dùng một lần, giữa họ là bánh mai hoa.
Nhỏ nhỏ, hình hoa mai. Rõ ràng là bánh nhưng bên trong lại có đầy sốt cay.
Nghe kỳ lạ nhưng lại có người mê hương vị lạ đời đó.
Cao Hạnh Hạnh: “Lần này cậu đi bao lâu mới về?”
“Chưa chắc, sau này có về nữa không cũng không biết nên tới chào cậu trước.”
“À, cậu với bạn gái ngoại quốc kia thế nào rồi?”
Nhắc đến chuyện này mặt Tạ Trình sa sầm: “Đừng nhắc nữa.”
“Ồ, lại bị đá hả?”
Tạ Trình bốc bánh nhét vào miệng cô: ““Ăn cũng không chặn được miệng cậu!”
Cô phồng má, nói không rõ ràng, nhưng đại khái là cậu bị đá thì liên quan gì tôi.
Tạ Trình lại nhét thêm bánh vào.
Cô vui vẻ ăn ngấu nghiến.
Lục Trạch Ngôn đi ngang qua, ánh mắt dừng trên mặt cô một lát rồi liếc tới túi thức ăn treo bên hàng rào.
Cô che miệng, nhìn anh đi ngang qua sau lưng Tạ Trình.
Đúng là, lần trước còn hỏi han khách sáo, lần này đến câu chào cũng không có.
Cô nuốt hết bánh trong miệng, hét với theo bóng lưng: “Đồ khốn! Lục Trạch Ngôn!”
Tạ Trình nhìn cô, kích động: “Cậu gọi anh ta là gì?”
“Lục Trạch Ngôn chứ gì.”
“Vãi, không phải là Lục Trạch Ngôn đó chứ!” Tạ Trình móc điện thoại ra chụp bóng lưng Lục Trạch Ngôn rồi loay hoay kiểm tra.
Cao Hạnh Hạnh: “Cậu làm gì đấy?”
“Gửi cho bạn học của tớ, hỏi có phải Lục Trạch Ngôn nhà họ Lục đó không, cậu ấy từng gặp.”
Cao Hạnh Hạnh vừa ăn vừa hỏi: “Nhà họ Lục nào?”
“Là nhà họ Lục đứng đầu bốn đại gia tộc Hoa kiều đấy, dạo này nghe nói nội bộ Tập đoàn Lục thị đang rối ren.”
Cô nghe không hiểu, chỉ hỏi: “Sao cậu biết Lục Trạch Ngôn là người nhà họ Lục đó?”
“Có tin đồn ông cụ Lục về nước dưỡng già, mà ông cụ là người Hoài Ngọ, Lục Trạch Ngôn xuất hiện ở đây chẳng phải trùng hợp à?”
“…”
“Cậu biết căn tứ hợp viện được rào lại giữa đường Hồng Tinh không?”
Cô gật đầu.
Căn tứ hợp viện đó ở đó rất lâu, lịch sử lâu đời nhưng không cũ, luôn được sửa chữa. Khi làm đường Hồng Tinh còn phải vòng qua nó.
“Đó là căn tứ hợp viện của nhà họ Lục nhưng ít người địa phương biết.”
Cao Tinh Tinh: “Sao cậu biết?”
“Trong giới du học sinh ai chẳng bàn tán chuyện nhà họ Lục, nghe mót bên này chút, bên kia chút.”
Cô nhìn về phía con đường Lục Trạch Ngôn hay đi, đúng là hướng tới đường Hồng Tinh.
Cô quay đầu, cười: “Tạ Trình, nói cậu nghe chuyện bí mật nhé.”
“Gì vậy?”
“Tớ thích Lục Trạch Ngôn.”
“Khụ khụ khụ!” Tạ Trình sặc, mặt đỏ bừng: “Cậu thích ai cơ?”
“Lục Trạch Ngôn đó, tớ còn định thi cùng trường đại học với anh ấy nữa.”
Tạ Trình: “Cậu đang mơ giữa ban ngày đấy à, anh ta không học đại học trong nước đâu!”
“Ý cậu là gì?”
“Nghe đồn nội bộ Lục thị lộn xộn vì ông cụ sắp không xong, hai con trai tranh quyền! Tớ đoán Lục Trạch Ngôn về nước dưỡng già cùng ông cụ chỉ là cái cớ thôi.”
Cô lớn tiếng hơn: “Lỡ anh ấy thật sự về học đại học thì sao?”
“Nhà người ta đâu ở đây, sự nghiệp cũng không ở đây, cậu cố làm gì?” Tạ Trình mất kiên nhẫn: “Cao Hạnh Hạnh, cậu cãi tớ làm gì? Anh ta học ở đâu liên quan gì tới cậu?”
Cô không đáp, bốc bánh nhét miệng.
Tạ Trình: “Tớ nói thật, cậu nên dẹp mộng sớm đi, khoảng cách giữa hai người lớn lắm.”
“Lớn chỗ nào?”
Tạ Trình nói ngắn gọn: “Tiền!”
Cô trợn mắt.
Cô chưa từng vì tiền mà phiền não, cũng không hiểu thích một người liên quan gì đến tiền.
Điều cô phiền bây giờ là: Lục Trạch Ngôn không cho cô cách liên lạc, mà lần trước cô lại tỏ thái độ không tốt với anh, giờ thật sự không biết làm sao để chủ động hòa giải.
Nhưng rồi cô nghĩ, nếu Lục Trạch Ngôn ra nước ngoài học…
Hay là, cô cũng đi du học?