Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 72: Chương 72




Đây là một con phố vừa được chính phủ cải tạo lại, biển hiệu các cửa hàng sáng bóng, bên đường có hàng ghế sắt màu xanh được sắp xếp gọn gàng.

Cao Hạnh Hạnh mặc áo sơ mi voan mỏng màu trắng ngà, vạt áo được sơ vin trong chân váy ôm màu lam xám, vóc dáng uyển chuyển, đường cong quyến rũ.

Cô chống tay ra sau ghế, hơi ngẩng đầu lên.

Trông tâm trạng rất tốt, đôi chân trắng trẻo xinh xắn như trẻ con đong đưa nhè nhẹ.

Gấu váy có viền bèo rộng, theo động tác lắc chân của cô mà lượn như sóng biển, đôi giày cao gót da cá sấu nằm dưới đất, giống như con thuyền nhỏ bị sóng đánh lật.

Lục Trạch Ngôn cảm thấy, nếu “vẻ đẹp” có hình người, thì chính là Cao Hạnh Hạnh.

Như có linh cảm, Cao Hạnh Hạnh quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Lục Trạch Ngôn.

Người đàn ông kia rõ ràng chỉ mặc đồ rất đơn giản, vậy mà lại thu hút ánh nhìn như đang sải bước trên sàn catwalk. Cô khẽ mỉm cười, cả khóe mắt cũng cong lên theo.

Lục Trạch Ngôn bước lại, ngồi xuống trước mặt cô: “Sao lại cởi cả giày rồi?”

“Bị trẹo chân.”

Tóc Cao Hạnh Hạnh đã dài ra rất nhiều, tuần trước còn uốn kiểu Pháp, mái bằng cũng đổi thành mái rẽ ngôi, gương mặt trái xoan và ngũ quan sáng sủa càng thêm quyến rũ.

Nhưng Lục Trạch Ngôn lại chú ý đến vết sưng đỏ trên trán cô, còn nổi lên một cục nhỏ.

Anh nhíu mày, ánh mắt dừng lại, đưa tay lên: “Sao thế này?”

Vết thương bị chạm vào, Cao Hạnh Hạnh đau đến “hít” một tiếng.

Sắc mặt Lục Trạch Ngôn lập tức sa sầm xuống.

Cao Hạnh Hạnh bĩu môi, hai tay vòng lên cổ anh, nũng nịu: “Trẹo chân rồi, sau đó lại đụng phải.”

Cô không nói anh cũng không hỏi.

Lục Trạch Ngôn liếc nhìn túi kem bên cạnh, nhíu mày: “Ngày này mà còn ăn kem à?”

Thời tiết nóng như vậy, chẳng phải là lúc nên ăn kem sao?

Cao Hạnh Hạnh nhìn kem, rồi lại nhìn anh, sau một hồi xoay chuyển đầu óc mới phản ứng kịp, hỏi: “Sao anh biết em đến kỳ?”

“Chuyện của em anh đều nhớ.” Lục Trạch Ngôn cúi mắt, ánh nhìn trở lại chân cô: “Chân nào bị trẹo?”

“Chân trái.” Cô giơ chân trái lên.

Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân cô xem xét, không thấy đỏ hay sưng: “Còn đau không?”

“Cũng tàm tạm.” Cao Hạnh Hạnh không muốn tiếp tục đề tài này, rụt chân lại: “Sao anh đi bộ đến đây?”

“Phía trước có chướng ngại vật nên xe không vào được.”

“Vậy phải để tổng giám đốc Lục bế em rồi, không biết thể lực của tổng giám đốc Lục thế nào!”

Lục Trạch Ngôn bất đắc dĩ véo bắp chân cô.

“Không phải.” Cao Hạnh Hạnh lập tức mềm nhũn, vội biện minh: “Chuyện này cũng tại anh, cứ rủ em đi ăn suốt, em mập lên rồi.”

Lục Trạch Ngôn bế cô lên.

Người trong lòng kêu lên: “Lục Trạch Ngôn, còn giày của em nữa mà!”

Lục Trạch Ngôn đưa Cao Hạnh Hạnh về khách sạn cũ lấy hành lý, sau đó đặt một một phòng suite nhỏ có rạp chiếu phim gia đình.

Còn sớm, Cao Hạnh Hạnh búi tóc lên: “Em đi tắm, anh chọn phim đi, lát nữa chúng ta cùng xem.”

“Em muốn xem thể loại gì?”

“Phim thảm họa!”

“…Được.”

Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm Lục Trạch Ngôn mới quay đi lấy điện thoại, nhờ người điều tra dự án lần công tác này của Cao Hạnh Hạnh.

Cô không nói, anh không hỏi, không có nghĩa là anh không quan tâm.

Dù cô chẳng nói gì nhưng nếu anh không nhận ra, thì không phải thật sự để tâm cô, cũng uổng công anh lăn lộn trong danh lợi bao năm.

Nghĩ cũng biết, cô không muốn anh ở nước M đã phải lo lắng nhiều chuyện, rồi lại phải lo lắng cho cô sau khi trở về.

Cô gái này suốt ngày than tính khí mình không tốt, nhưng lại hiểu chuyện đến đáng thương.

Lục Trạch Ngôn thấy áy náy sâu sắc, nhưng cũng bất lực. Nhiều việc, chỉ có thể đợi mọi chuyện kết thúc anh mới làm được.

Cao Hạnh Hạnh tắm xong, mặc một chiếc váy ngủ dài che kín tay chân, cô thật sự sợ Lục Trạch Ngôn càm ràm.

Từ lần ở sân bay bên nước M, anh nói sẽ “quản” cô, quả nhiên nói là làm.

Cao Hạnh Hạnh nằm sấp trên sofa chơi điện thoại, đợi Lục Trạch Ngôn tắm xong liền ngồi dậy, chỉ vào màn hình đang tạm dừng: “Nhanh lên, bắt đầu đi!”

Lục Trạch Ngôn cười khẽ, bấm nút phát.

Rèm đã kéo, đèn trong phòng tắt hết, bộ phim là tiếng Anh có phụ đề song ngữ.

Phim bắt đầu bằng góc nhìn của một cặp đôi rất yêu nhau, yêu đến mức vài phút lại hôn một lần.

Lúc này Lục Trạch Ngôn cũng ôm Cao Hạnh Hạnh, giữ cằm cô, hôn sâu.

Nhưng ngọt ngào chẳng kéo dài.

Phim thảm họa là thế, chuyển cảnh nhanh chóng, kèm theo tiếng hét khiến người xem căng thẳng.

Cao Hạnh Hạnh không chớp mắt, vẻ mặt vô cùng hứng thú.

Không biết lúc nào cô từ lòng Lục Trạch Ngôn bò xuống thảm, cũng không biết lúc nào lại nằm sấp xuống.

Cô chống cằm, chân co lên, váy ngủ trượt đến đùi.

“Lục Trạch Ngôn, tại sao mặt trăng lại ảnh hưởng đến thủy triều trên Trái Đất?”

Lục Trạch Ngôn nhìn chân cô một cái: “Vì mặt trăng có lực hút, khiến nước biển lên xuống theo chu kỳ.”

“Vậy mặt trời thì sao? Không có à?”

“Cũng có ảnh hưởng nhưng nhỏ hơn.”

Cao Hạnh Hạnh lắc chân: “Tại sao?”

“Mặt trời xa Trái Đất hơn.”

“Không đúng.” Cao Hạnh Hạnh phát huy ưu thế dân tự nhiên, cuối cùng cũng tìm ra lỗ hổng: “Khối lượng mặt trời lớn hơn mặt trăng nhiều lần, nhưng khoảng cách thì không chênh lệch nhiều như vậy, vậy là không hợp lý.”

Lục Trạch Ngôn vò trán: “Có thể… còn liên quan đến gia tốc giữa hệ phi quán tính và hệ quán tính.”

Cao Hạnh Hạnh quay đầu nhìn anh: “Nói cụ thể xem nào?”

Trong phim, đám đông bắt đầu hoảng loạn bỏ chạy.

Lục Trạch Ngôn thở dài, kéo cô lên, hai tay ôm lấy cô, đầu tựa vào vai: “Hạnh Hạnh, anh không biết, hay em nói cho anh nghe đi?”

Cao Hạnh Hạnh rụt cổ lại, cười khúc khích.

Sau đoạn gay cấn trong phim Cao Hạnh Hạnh lại trêu: “Em nhớ ra rồi, thành tích của tổng giám đốc Lục cũng không tốt lắm, ngữ văn còn không qua nổi.”

“Chương trình học khác nhau.”

Cao Hạnh Hạnh hơi bất ngờ, Lục Trạch Ngôn lại đi giải thích, chẳng phải anh là kiểu người ‘núi Thái Sơn sập mặt không đổi sắc’ sao?

Thế là cô trêu tiếp: “Cho nên mới không đi thi đại học.”

“Hạnh Hạnh.” Lục Trạch Ngôn cách lớp váy ngủ véo cô, hơi thở nóng rực phả lên cổ cô: “Thảo luận khoa học không?”

“Hả?”

Lông mày Lục Trạch Ngôn khẽ động, giọng có chút nguy hiểm: “Bắt đầu từ nguồn gốc loài người nhé?”

Môi anh vô tình chạm vào tai cô, như có dòng điện, khiến tim người ta loạn nhịp.

Cao Hạnh Hạnh nhỏ giọng: “Ơ… hôm nay em không tiện, anh biết mà.”

Lục Trạch Ngôn cười rồi, cô đúng là biết anh không thể làm gì mình lúc này.

Anh đang định “trừng phạt” cô một chút thì đột nhiên bụng dưới Cao Hạnh Hạnh đau quặn, cô không kìm được rên lên một tiếng, gập người lại.

Lục Trạch Ngôn tưởng cô giả vờ, dù sao cô cũng hay thích diễn trò kiểu này.

Nhưng anh vẫn sợ mình làm cô đau thật, lập tức dừng lại, xoay người cô lại, thấy cô nhíu mày, không dám động đậy, hơi hoảng: “Sao thế?”

Cao Hạnh Hạnh nhắm mắt, cơn đau qua đi mới mở miệng: “Đau bụng một chút.”

“Ăn kem nên vậy à?”

“Trước đây em không đau.” Cô mở mắt ra: “Chắc là vì có uống chút rượu.”

Rượu thì có thể không uống, nhưng kem thì nhất định phải ăn.

Thế nên “tội danh” đổ lên đầu rượu.

“Không xem nữa, nghỉ sớm đi.” Lục Trạch Ngôn bế cô lên đưa vào phòng ngủ.

“Anh ngủ được không? Anh còn lệch múi giờ mà?”

Lúc này Lục Trạch Ngôn mới để ý mắt cô đã đầy vẻ mệt mỏi, nhưng trong lòng anh chỉ thấy cô đáng yêu đến lạ.

Anh đặt cô lên giường, hôn lên trán cô: “Anh cũng buồn ngủ rồi.”

Vì câu nói này Cao Hạnh Hạnh mới yên tâm nhắm mắt. Cô đã thức liền mấy đêm vì dự án này, giờ gặp kết cục như thế, vừa tức vừa mệt, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Hôm sau Cao Hạnh Hạnh nằm trên giường xem vé máy bay: “Lục Trạch Ngôn, anh về mấy ngày?”

Lục Trạch Ngôn quấn áo choàng tắm bước ra từ phòng tắm, tóc còn nhỏ nước, động tác lau tóc khiến phần ngực hơi hé mở, đường nét cơ bắp mượt mà, chỗ nào cũng hấp dẫn.

“Một tuần.”

Cao Hạnh Hạnh liếc đi chỗ khác: “Vậy mình về Hoài Ngọ trước nhé? Rồi hôm sau về Ngọc Hòa.”

Lục Trạch Ngôn đặt khăn xuống, chồm tới ôm cô: “Thứ hai đi làm luôn? Không mệt sao?”

“Không mệt.”

Cao Hạnh Hạnh mở app đặt vé tàu cao tốc, nhanh chóng đặt xong rồi đi rửa mặt.

Về đến Hoài Ngọ đã là chiều, Cao Hạnh Hạnh quyết định tạo bất ngờ cho bố mẹ, liền dẫn Lục Trạch Ngôn đến cửa hàng tiện lợi nhà mình.

Nhưng trước đó họ cần tìm chỗ ăn.

Sau khi ăn trong trung tâm thương mại gần đó, họ đi ngang qua một tiệm gắp thú bông.

Tiệm được trang trí toàn màu hồng, ngoài cửa là tường búp bê.

Cao Hạnh Hạnh kéo Lục Trạch Ngôn vào, rất hào hứng: “Em thấy nhiều người đăng trên dòng thời gian chỗ này lắm.”

Lục Trạch Ngôn mua một trăm tệ tiền xu, một rổ nhỏ nặng trĩu.

Chưa đến nửa tiếng Cao Hạnh Hạnh đã tiêu hết, gắp được hơn hai mươi con thú bông nhỏ.

Nhiều quá cũng khó cầm, may mà tiệm có chương trình tích điểm, một thú bông nhỏ được một điểm, có thể đổi thú lớn.

Cô nhắm trúng một con lạc đà cao hơn một mét, cần 45 điểm để đổi.

“Gắp thêm trăm tệ nữa là đủ.” Lục Trạch Ngôn xoa đầu cô.

“Không cần.” Cao Hạnh Hạnh lắc đầu, đưa hết thú bông cho chủ tiệm: “Chị ơi, em gửi điểm tích lũy nhé.”

Xong xuôi bước ra khỏi tiệm Lục Trạch Ngôn mới hỏi: “Không phải em rất thích con lạc đà đó sao?”

“Em đợi lần sau anh lại dẫn em đến.”

Cái “lần sau” này thật khiến người ta vừa rung động vừa xót xa.

Lục Trạch Ngôn nắm tay cô: “Muốn thì lần này lấy luôn, lần sau mình đến đổi cái khác.”

“Đã bảo là lần sau mà!”

Lục Trạch Ngôn không tranh cãi với cô.

Đến cửa hàng tiện lợi, Cao Hạnh Hạnh khom lưng lén đi vào, đảo một vòng chẳng thấy ai, đợi khách thanh toán xong liền nhảy ra trước quầy: “Chị Vương, bố mẹ em không có ở đây à?”

“Ôi, Hạnh Hạnh?” Chị Vương ngẩn ra: “Em về rồi à? Em không biết hả?”

“Biết gì cơ?”

“Bố em phẫu thuật mà, không nói với em sao?”

Cao Hạnh Hạnh há miệng, không nói thành lời.

Chị Vương đứng dậy xua tay: “Đừng lo, nghe nói ca mổ thành công lắm.”

“Giờ thì sao ạ? Bố em còn ở bệnh viện không? Bệnh viện nào?”

“Bệnh viện thành phố.”

Cao Hạnh Hạnh bước ra khỏi cửa hàng, đầu óc mơ hồ, không nhìn thấy bậc thang dưới chân nên bước hụt ngã nhào xuống.

May mà Lục Trạch Ngôn nhanh tay đỡ được cô.

Lục Trạch Ngôn: “Sao vậy?”

“Bố em…” Cao Hạnh Hạnh ngẩng đầu, mắt trống rỗng: “đang ở bệnh viện.”

Trên đường đi, cuối cùng cô cũng có chút cảm xúc, khóe mắt đỏ hoe: “Lục Trạch Ngôn, có phải em rất tệ, đến mức bố em làm phẫu thuật cũng không muốn nói cho em biết không?”

“……”

Cô quay đầu lại, ánh mắt có phần hoang mang: “Vì em không giúp được gì, không có tiền, cũng chẳng có sức?”

Cái cảm giác bất lực vì năng lực không theo kịp trách nhiệm, thật sự quá khó chịu.

Thì ra trưởng thành không hề vui vẻ hơn khi còn bé.

Trưởng thành phải suy nghĩ, phải cố gắng, phải từ bỏ, phải kiềm chế cảm xúc, phải chấp nhận hoàn cảnh tệ hại, cũng phải đối mặt với những kết cục không lý tưởng.

Phải hiểu rằng thế giới này không xoay quanh một mình bạn, bạn chỉ là một hạt bụi trong biển người mênh mông.

Bàn tay ấm áp của Lục Trạch Ngôn đặt lên vai cô, siết chặt: “Là vì yêu em.”

Cao Hạnh Hạnh mím môi.

“Hạnh Hạnh, bọn anh đều yêu em.” Ánh mắt Lục Trạch Ngôn dịu dàng nói với cô như thế.

Mọi chuyện đều có hai mặt, giây phút này Cao Hạnh Hạnh chợt tỉnh ngộ.

Cô bị mắc kẹt trong cảm xúc tiêu cực của chính mình, hoàn toàn đứng ở mặt đối lập, bỏ quên ánh sáng mặt trời nơi mặt chính diện.

Cao Hạnh Hạnh đến bệnh viện mới gọi cho Cao Dương hỏi phòng bệnh.

Kỳ Cường nằm ở phòng bệnh bốn người, mùi thuốc khử trùng hòa lẫn khí nóng.

Ông trông gầy hơn hẳn, rất yếu, ngay cả khi họ đến cũng không tỉnh.

Ông cụ nằm giường bên cạnh bất ngờ nôn vào chậu, mùi kỳ lạ bay khắp nơi.

Thấy Lục Trạch Ngôn đến Cao Dương vội kéo hai người ra ngoài.

“Mẹ, bố bị sao vậy?”

Cao Dương biết không thể giấu được nữa: “Chân bố con có khối u.”

Cao Hạnh Hạnh bất chợt nhớ đến dịp Tết, khi Kỳ Cường than đau chân rồi đi bệnh viện, lúc đó ông nói là bệnh gout. Thì ra cả nhà đã bắt đầu giấu cô từ khi đó.

Cao Dương nắm tay cô, an ủi: “Ca mổ thành công rồi, con đừng lo.”

Cao Hạnh Hạnh liếc vào phòng: “Con muốn đổi cho bố phòng đơn.”

Cô vội vàng nói thêm: “Con có tiền, tiền thưởng dự án con vẫn để dành.”

“Không phải vấn đề tiền, mà là giường bệnh khan hiếm lắm.”

Đây đúng là thực tế.

Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, quay sang nhìn Cao Dương: “Dì, để con lo.”

Nói xong, anh hơi cúi đầu rồi lui ra một góc gọi điện.

Cao Dương định ngăn lại, nhưng bị Cao Hạnh Hạnh kéo về hỏi tình hình bệnh của bố.

Bất chợt, một giọng nữ quen thuộc vang lên: “Hạnh Hạnh, em về rồi à?”

Cao Hạnh Hạnh nghe giọng liền nhíu mày, quay lại thì thấy Đồng Giai cầm hộp giữ nhiệt, dịu dàng đứng đó.

Đồng Giai?

Sao lại ở đây?

Trong cơn ngỡ ngàng, Cao Hạnh Hạnh bị Cao Dương nắm tay kéo bước về phía Đồng Giai hai bước:
“Hạnh Hạnh, đây là bạn gái của anh trai con, tên là Đồng Giai, dạo gần đây nhờ có cô ấy giúp đỡ rất nhiều, mau chào hỏi đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.