Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 78: Chương 78




Sau khi Lục Trạch Ngôn quay lại, cuộc sống lại giống như nửa năm đầu.

Trừ lúc Cao Hạnh Hạnh đi làm, hai người hầu như không rời nhau.

Lục Trạch Ngôn thỉnh thoảng có họp video vào ban đêm, lần lâu nhất là đến sáng Cao Hạnh Hạnh thức dậy anh mới xong.

Nhưng dù họp lâu đến đâu anh vẫn kiên trì ăn sáng cùng cô rồi đưa cô đi làm.

Thường thì anh giống như một người vô công rỗi nghề, suốt ngày nghiên cứu ba bữa ăn.

Dưới sự “nuôi dưỡng” của anh, Cao Hạnh Hạnh thật sự tăng năm cân.

Tăng cân khiến cô không vui, nên kéo Lục Trạch Ngôn đi ăn chay ở “Mộng Phù Sinh”.

Thời gian đó, họ đi mỗi tuần một lần, sau đó trở thành khách quen, còn có phòng riêng cố định.

Cao Hạnh Hạnh ngày càng được chiều hư, cũng ngày càng yên tâm tận hưởng sự tốt đẹp của Lục Trạch Ngôn.

Tết Dương lịch hai người còn quay về Hoài Ngọ một chuyến.

Cao Hạnh Hạnh nhiều năm rồi mới quay lại căn tứ hợp viện trên đường Hồng Tinh, cảm giác như cách một thế giới.

Lần trước đến là mùa hè oi bức.

Lần này là mùa đông.

Hôm đó có tuyết bay, mặt đất ướt sũng, trên gạch ngói, hòn non bộ, ngọn cây đều phủ một lớp tuyết mỏng.

Đi ngang qua sân nhỏ Cao Hạnh Hạnh nhìn cây ngô đồng đứng vững bên cạnh, lá rụng sạch, chỉ còn cành khô trơ trọi.

Cô dường như chưa từng thấy cây đó ra hoa.

Trong lúc mất tập trung, Cao Hạnh Hạnh trượt chân, lướt đi như một con cá.

Lục Trạch Ngôn đang nắm tay trái cô nhưng không kịp giữ lại.

Anh bế cô dậy, xót xa xoa mông cô, hỏi có sao không.

Cao Hạnh Hạnh không để ý anh mà nhìn cây ngô đồng hỏi: “Cây này nở hoa tháng mấy vậy?”

“Quanh tiết Thanh Minh.” Lục Trạch Ngôn thấy cô không sao liền giãn mày, ôm eo cô đi tiếp: “Cẩn thận một chút.”

“Trơn quá.” Cao Hạnh Hạnh nhăn mặt: “Anh nhìn xem, rêu mọc đầy, chỗ này thường không có ai à?”

Trước đây khi ông cụ Lục còn sống, dù ông cụ ở bên kia đại dương mấy chục năm không về thì nơi này vẫn có người trông nom.

Sau đó Lục Trạch Ngôn giải tán hết người ở đây.

Anh về thì có người dọn dẹp, không về thì chỉ dọn mỗi tháng mộ lần.

Nơi này cũng không được sửa chữa thêm suốt bao năm qua.

Cao Hạnh Hạnh bĩu môi: “Anh thay bậc đá này thành loại chống trượt như ở sân nhà em đi.”

“Được.”

“Thanh Minh năm sau mình quay lại nhé.”

“Ừ.”

“Em muốn xem hoa ngô đồng nở.”

Lục Trạch Ngôn đứng sau cô, cúi người dùng khăn lau vết bẩn trên áo khoác lông vũ: “Chuyện nhỏ thôi, ngô đồng ở đâu cũng có.”

“Nhưng em chỉ muốn ngắm cây trong sân nhà anh.”

“Được.” Lục Trạch Ngôn bỏ khăn xuống: “Không sạch được, đi mua cái mới đi.”

Cao Hạnh Hạnh quay lại xem, vết rêu đã sạch nhưng vẫn còn chút đen, áo khoác lại màu sáng nên nhìn rất rõ.

Nhưng cô không để tâm: “Không sao, mặc tạm cũng được, lười đi mua.”

“Sao mà lười thế?”

Cao Hạnh Hạnh quay người, véo tai anh: “Lục Trạch Ngôn, anh dám nói em lười?”

Lục Trạch Ngôn nắm cổ tay cô, dỗ dành: “Anh nói sai rồi.”

Ra ngoài lần nữa thì tuyết đã ngừng rơi, có chút nắng.

Vì là tết Dương lịch nên khách du lịch ở Hoài Ngọ rất đông.

Mọi người chen chúc ở phố Hồi Dân trung tâm hoặc các điểm danh lam thắng cảnh, còn khu thành cổ quy mô lớn nhất và được bảo tồn hoàn chỉnh nhất cả nước lại vắng người.

Đi được nửa đường Cao Hạnh Hạnh kéo Lục Trạch Ngôn: “Mình thuê xe đạp đi!”

“Mỏi chân rồi à?”

Chưa kịp cô giải thích Lục Trạch Ngôn đã quay lưng, cúi xuống: “Lên đi, anh cõng em.”

Cô nằm trên lưng anh, bị ánh nắng làm chói mắt.

“Lục Trạch Ngôn, em đã bảo tăng cân là không tốt rồi mà! Anh xem, anh còn phải thở gấp kìa!”

Anh xốc nhẹ cô lên: “Không sao, mỡ em mọc đúng chỗ.”

“!!!” Cô véo tai anh: “Giờ anh giống lưu manh rồi đấy!”

“…” Lục Trạch Ngôn nói thật lòng mà.

Cô gục đầu xuống: “Em nghe Tạ Trình nói, Lý Tư Niên đính hôn với tiểu thư nhà họ Trịnh rồi?”

“Ai cơ?”

“Cô Trịnh từng được sắp xếp kết hôn với Tạ Trình ấy.”

“Lý Tư Niên là ai?”

Cao Hạnh Hạnh: “…”

Đúng là tầng lớp trên còn có tầng lớp trên hơn nữa!

Cô hậm hực: “Trước đây em không hiểu, giờ thì thấy nên thương cho các anh. Như cô Trịnh ấy, nghe Tạ Trình nói là cô gái tốt, Lý Tư Niên có gì mà xứng?”

“Không ai cần được thương hại, Hạnh Hạnh.”

“?”

Lục Trạch Ngôn hơi nghiêng đầu.

Gương mặt anh góc cạnh rõ ràng, lông mi dài phủ ánh nắng: “Họ sở hữu khối tài sản không ai tưởng tượng nổi, tất nhiên phải đánh đổi.”

Đánh đổi bằng gì?

Tự do?

Tình yêu?

Giới hạn đạo đức?

Đều là sự lựa chọn mà thôi.

“Thế còn anh?” Cao Hạnh Hạnh hỏi khẽ: “Sau này anh có hối hận không?”

Ở thế giới Roma cao sang, lại chọn quay về bức tường cổ bị người đời lãng quên.

Anh đã đánh đổi.

Anh, có hối hận không?

Trên tường thành cổ, Lục Trạch Ngôn dừng bước, giọng còn dịu dàng hơn ánh nắng mùa đông nhưng vô cùng kiên định: “Không.”

Anh còn mỉm cười bổ sung: “Không bao giờ.”

Thứ mà Lục Trạch Ngôn đánh đổi không ai hiểu được, thậm chí cho là anh làm quá.

Không thể nói ai đúng ai sai.

Chỉ là lựa chọn khác nhau.

Cao Hạnh Hạnh đưa tay nâng cằm anh, hơi nghiêng sang rồi hôn mạnh một cái.

“Lục Trạch Ngôn, sau này anh hết tiền em nuôi anh.”

Anh định trêu: “Em định nuôi thế nào?”

Cô cười toe toét: “Bán hết quà anh tặng em!”

Lục Trạch Ngôn giật giật chân mày rồi bật cười.

Cô không phải tiểu thư quyền quý giỏi giang, cũng không phải cô gái nhỏ yếu đuối cần che chở.

Cô sống đầy ấm áp.

Không bị ràng buộc hay trói buộc.

Lục Trạch Ngôn yêu cô như thế.

Đến lối ra tiếp theo, hai người nhanh chóng xuống khỏi tường thành.

Sau này Cao Hạnh Hạnh mới biết, lý do Lục Trạch Ngôn không muốn thuê xe đạp là vì… anh không biết đi xe đạp.

Biết chuyện, cô cười rất lâu.

Ngày cuối kỳ nghỉ họ quay về Ngọc Hòa.

Cao Hạnh Hạnh về khách sạn lấy quả óc chó rồi Lục Trạch Ngôn lại đưa cô đến quán cà phê trung tâm thành phố.

Cô sắp xếp lại đồ, chuẩn bị xuống xe: “Lục Trạch Ngôn, anh về trước đi, em không biết mất bao lâu, em sẽ tự gọi xe về.”

Anh không từ chối, chỉ hỏi: “Bữa tối thì sao?”

“Còn phải xem cậu ấy có ăn cùng không, nếu có thì em phải mời.”

Cô xách túi, hôn má anh: “Tạm biệt.”

Cô vào quán, vừa liếc mắt đã thấy Vu Giản.

Cô bước đến, lấy “quà đút lót” ra: “Lần trước chị đi công tác, đây là đặc sản quả óc chó, bổ não lắm.”

“Bổ não?”

“Không phải ý đó.” Cô cười trừ: “Ý là dân lập trình các em dùng não nhiều mà.”

Vu Giản cảm ơn, lấy máy test ra kiểm tra chương trình cho cô.

Sau khi test xong, cậu mới phát hiện hai người hơi gần nhau, liền nghiêng người sang một bên.

Giọng có chút ngại ngùng: “Chị Hạnh Hạnh, em có chuyện muốn nói.”

Cô đang thao tác lại theo hướng dẫn, không ngẩng đầu: “Cứ nói.”

Cậu liếm môi: “Hồi cấp ba em học ban tự nhiên, đại học học kỹ thuật phần mềm, lớp ít con gái lắm.”

“Chị biết mà, chị cũng học tự nhiên, đúng là ít.”

Vừa nói cô vừa đưa giao diện lại gần, cậu đưa tay giúp cô nhấn một cái.

Cô tiếp tục làm việc.

Cậu nhìn cô chăm chú cúi đầu, hàng mi cong cong, lại dịch ra xa chút nữa.

“Em chưa từng yêu ai.” Vu Giản gãi đầu, giọng nhỏ lại: “Mình nói chuyện chút nhé?”

“Được thôi.”

“Em chỉ từng thầm thích một người, nhưng… kết quả không ổn.”

Cô dừng lại, ngẩng lên: “Rồi sao nữa?”

“Rồi…” Cậu ho nhẹ: “Em nghĩ là, tìm hiểu nhau trước rất quan trọng, chị hiểu ý em không?”

“Chị không hiểu, người chị thích là yêu từ cái nhìn đầu tiên!”

“!!!” Cậu trợn mắt: “Chị thế này… hơi tùy tiện rồi đấy?”

“Nhưng cái nhìn đầu tiên chẳng phải nhìn mặt sao?”

Cậu sờ má, ấp úng: “Nhưng… cũng phải xem tính cách nữa chứ?”

“Tính cách là càng nhìn càng thích.” Cô cúi đầu bấm điện thoại, cảm thán: “Thật sự hoàn hảo!”

Vu Giản: “…”

Mấy giây sau.

“Nhưng vẫn nên tìm hiểu kỹ, chẳng ai hoàn hảo…”

“À đúng rồi!” Cô chợt nhớ ra gì đó, giơ điện thoại: “Đoạn này bạn trai chị nói thao tác phức tạp quá, trải nghiệm người dùng không tốt, có thể tối ưu.”

Cậu nhướng mày, mở to miệng: “Bạn… bạn trai?!”

Cô gật đầu, cười lấy lòng: “Chỗ này chỉnh được không?”

“…” Cậu nhíu mày, ngửa người ra: “Chỉnh cái gì mà chỉnh!”

Cô nhớ đến lời Trình Di Khả từng nói, bên A mà đổi yêu cầu bất ngờ, lập trình viên muốn vặn cổ người luôn.

“Không, chị trả thêm tiền!” Cô nuốt nước bọt: “Vẫn chỉnh được mà, phải không?”

Vu Giản: “…”

Vài giây sau cậu lườm cô, mở laptop.

Nghiến răng: “Nói đi, chỉnh thế nào?”

Cô nói đại khái, rồi rất tử tế: “Em bận thì từ từ làm nhé, chị không gấp.”

Vu Giản gõ lách tách, giọng u oán: “Chị với Trình Di Khả rốt cuộc là cặp chị em oan gia gì thế?”

“???” Cô bĩu môi, vỗ cậu: “Đủ rồi, chị là bên A đó? Chị không có thể diện sao?”

“…”

“Lần hiếm hoi được làm bên A! Em phải tôn trọng địa vị xã hội của bên A chứ?”

“Em đang sửa còn gì?” Cậu liếc cô, giọng đầy oán thán: “Có bảo không sửa đâu.”

Cô không nghĩ hôm nay Vu Giản sẽ ăn tối cùng, vì trước giờ cô mời mấy lần mà cậu đều từ chối.

Nhưng hôm nay cậu lại đồng ý.

Cô nhận được tin nhắn của Lục Trạch Ngôn liền cúi đầu trả lời.

Cao Hạnh Hạnh: [Không ăn tối với anh nữa]

LU: [Được, ăn xong nhắn cho anh nhé.]

Lúc đợi đồ ăn, Vu Giản dùng kẹp trong túi óc chó bóc vài quả, thong thả ăn.

Cô lại nhắn tiếp.

Cao Hạnh Hạnh: [Anh chưa đi, đang đợi em à?]

LU: [Ừm.]

Cao Hạnh Hạnh: [Tổng giám đốc Lục dính người quá nha~]

LU: [Đúng vậy.]

Cô cười, cất điện thoại.

“Chị Hạnh Hạnh, hạt này ngon thật.”

“Em ăn nhiều vào.”

Vu Giản: “Lúc nãy em nghe chị nói chị yêu bạn trai là yêu từ cái nhìn đầu tiên? Con gái ai cũng thế à?”

“Chị không biết người khác, chứ chị thì thế.”

Nhắc đến chuyện này cô hào hứng: “Vu Giản, nhiều cô gái theo đuổi em lắm đúng không?”

Cậu hỏi ngược: “Chị biết em làm ở bộ phận nào của Từ Công đúng không?”

Cô gật đầu.

Vu giản lắc đầu bất lực: “Không có cô gái nào hết.”

Nghĩ đến lời cậu chiều nói — cấp ba học ban tự nhiên, đại học học kỹ thuật phần mềm.

Cô bật cười: “Nhan sắc em đúng là bị lãng phí.”

“Đúng không?” Cậu tựa tay vào ghế, hoàn toàn đồng tình: “Em cũng thấy vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.