Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 16: Đức phúc tích góp từ kiếp trước




Lịch Tiệp cười nói: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi, mấy lãnh đạo trong quân khu chúng ta không phải cũng có người cưới vợ xuất thân là tiểu thư nhà tư sản đó sao, cũng không thấy tiền đồ của bọn họ bị ảnh hưởng gì!”

Lâm Văn Lan cắt ngang lời con gái: “Con tức giận với mẹ sao?”

Lịch Tiệp thấy mẫu thân đại nhân nổi giận, vội vàng lấy lòng nói: “Không có không có, con nào dám chứ, mẹ là mẫu thân đại nhân, mẹ nói gì con nghe đó, mẹ bảo con đi Đông thì con tuyệt đối không đi đằng Tây, hì hì…”

Lâm Văn Lan nhìn con gái mình mặt mày vui vẻ, trong đầu cũng hiện lên dung mạo xinh đẹp xuất trần của Dung Thanh Du.

Tướng mạo và khí chất của Dung Thanh Du, quả thật không có gì để bắt bẻ.

Ban đầu Dung Thanh Du lần đầu đến nhà họ Lịch nhân dịp sinh nhật con gái mình, bà đã cảm thấy ngoại hình của cô bé này rất ưa nhìn, khiến người khác phải động lòng.

Lúc ấy bà còn nghĩ phải tuyển Dung Thanh Du vào văn phòng công đoàn.

Chỉ tiếc, khi bà bảo con gái Lịch Tiệp đi thám thính xem ý của Dung Thanh Du thế nào thì cô bảo không có hứng thú với văn phòng công đoàn, khi ấy bà mới bỏ ý định này.

Không ngờ bây giờ con trai lớn lại ở cùng Dung Thanh Du.

Vốn dĩ con trai lớn của bà khó khăn lắm mới có người trong lòng, bà nên cảm thấy vui vẻ mới đúng.

Nhưng nghĩ đến xuất thân của Dung Thanh Du, trong lòng Lâm Văn Lan cảm thấy không hài lòng lắm.

Nhưng Quách Mai và con gái mình ủng hộ Dung Thanh Du như vậy, bà có nên cho hai người bọn họ ở bên nhau không?

Nếu như bà không đồng ý, với cái tính cách vừa quật cường lại vừa cứng đầu của con trai bà, đến lúc đó nó liệu nó chỉ tức giận thôi hay không nhận người mẹ này luôn đây?

Con trai nhà bà luôn khiến bà phải bận lòng, trong đại viện này có nhiều cô gái có xuất thân tốt để anh chọn như vậy nhưng hết lần này đến lần khác anh đều làm lơ, bây giờ lại coi trọng người có xuất thân không tốt là Dung Thanh Du, đúng là khiến bà phiền não thật mà!!

Lịch Tiệp thấy mẹ mình nhíu chặt lông mày, bèn dịu dàng khuyên bà: “Mẹ, bây giờ anh cả vẫn chưa nói với mẹ và bố chuyện này, không phải điều này chứng minh anh ấy và Thanh Du vẫn chưa tiến đến mối quan hệ kia sao.”

“Con hiểu Thanh Du mà, cô ấy không dễ động lòng vậy đâu, nói không chừng chẳng qua bây giờ bọn họ đang thử trước thôi, xem xem có ổn không rồi nói sau, mẹ đừng lo lắng.”

Lâm Văn Lan nghe con gái khuyên nhủ vậy nên cũng có tinh thần hơn: “Con nói đúng, phải xác nhận chuyện này với anh con trước, quay về mẹ lại thương lượng với bố một chút, sau này hẵng nói.”

Lịch Tiệp đột nhiên nghĩ ra một cách, cô ấy lập tức nói với mẹ: “Mẹ, con nghĩ ra một cách rất hay, ngày mai con xin nghỉ một buổi để đi tìm Thanh Du chơi, trước hết dò hỏi ý tứ của Thanh Du giúp mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?”

Hai mẹ con các cô vừa mới đi diễn ở bên ngoài về, hôm nay được nghỉ phép thêm, còn mai là chủ nhật.

Ở thời đại này không có chuyện nghỉ liên tục, cơ bản đều nghỉ một ngày.

Nếu đơn vị có chuyện thì làm thêm giờ cũng rất bình thường.

Lâm Văn Lan suy nghĩ một chút, cảm thấy cách này của Lịch Tiệp cũng không tệ.

Cô ấy với Dung Thanh Du là bạn học cấp ba, quan hệ cũng không tệ lắm, có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn.

Lúc này bà gật đầu bảo: “Được, vậy ngày mai con đi tìm con bé trước, phải hỏi rõ rốt cuộc nó có chuyện gì với anh con? Với lại xem xem rốt cuộc con bé nghĩ như thế nào?”

Lịch Tiệp vỗ ng*c đảm bảo: “Mẹ, mẹ yên tâm, chuyện này giao cho con, con đảm bảo sẽ hoàn thành tốt để mẹ không có mối lo về sau nữa.”

Lâm Văn Lan đưa tay nhẹ nhàng gõ vào trán cô ấy, cưng chiều nói: “Được rồi được rồi, con nhỏ này, đừng nói ngoài miệng dễ nghe như vậy, phải làm cho xong chuyện này thì mới tính là con có bản lĩnh.”

Lịch Tiệp cười hì hì nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, có Tiểu Tiệp Tiệp ra tay thì không có chuyện không làm được, mẹ ở nhà chờ tin tốt từ con đi!”

Lâm Văn Lan ra khỏi phòng của Lịch Tiệp, bà quay lại phòng khách, nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã đến giờ làm việc buổi chiều rồi.

Bà cầm điện thoại lên, gọi Lịch Mãnh đến phòng làm việc.

Điện thoại đổ chuông ba tiếng mới có người bắt máy, cũng không phải Lịch Mãnh.

Sau khi đối phương biết thân phận của Lâm Văn Lan, người đó nói với bà Lịch Mãnh đang báo cáo công việc bên chỗ đoàn trưởng rồi.

Lâm Văn Lan đành phải gửi lời cho đối phương, bảo khi nào Lịch Mãnh quay về thì nói anh gọi một cuộc cho bà.

Đợi khoảng hai mươi phút, Lịch Mãnh quay lại.

Nghe thấy lời nhắn của đồng nghiệp, Lịch Mãnh lập tức đoán ra nhất định dì Mai đã nói với mẹ chuyện của anh và Thanh Du rồi, lúc này gọi điện tới chắc để xác nhận với anh.

Lịch Mãnh nhấc máy, gọi điện thoại về nhà.

Lâm Văn Lan vừa mới nói chuyện điện thoại xong, bà vẫn luôn canh giữ bên cạnh chiếc điện thoại, chờ Lịch Mãnh gọi lại.

Vào lúc này vừa nghe tiếng chuông điện thoại, bà lập tức nhấc máy: “Alo, là Tiểu Mãnh sao?”

Lịch Mãnh: “Mẹ, là con, mẹ tìm con à?”

Lâm Văn Lan cũng không lòng vòng với con trai mà trực tiếp hỏi anh: “Mẹ nghe dì Mai nói bây giờ con đang quen Dung Thanh Du à?”

Lịch Mãnh cười nói: “Mẹ, chữ bát còn chưa có dấu phẩy đây, hôm nay con vừa mới bày tỏ với Thanh Du xong, cô ấy chỉ nói trước tiên thử xem đã, chưa chắc sẽ thành, cô ấy vẫn chưa hoàn toàn đồng ý con đâu.”

Lâm Văn Lan nghe thấy Dung Thanh Du vẫn chưa đồng ý Lịch Mãnh, trong lòng lại thấy hơi mất hứng, con nhà mình ưu tú có tiền đồ như vậy mà lại bị người khác chê.

Bà hừ nhẹ một tiếng: “Mắt nhìn của con bé cũng cao thật, ngay cả con mà cũng coi thường nữa!”

Lịch Mãnh nghe thấy giọng nói của mẹ mình không vui, bèn kiên nhẫn giải thích cho bà: “Mẹ, bây giờ con thích Thanh Du, con muốn theo đuổi cô ấy. Cô ấy chắc chắn phải suy nghĩ thật kĩ, cũng phải xem xem con hợp hay không mà!”

“Nhưng mà, mẹ yên tâm, con trai có lòng tin sẽ đánh thắng chiến dịch tình cảm này, mẹ chuẩn bị rước con dâu đi!”

Lâm Văn Lan nghe thấy khẩu khí của con trai, bà ấy khẽ nhíu mày, lại hỏi anh: “Tiểu Mãnh, con đã nhận định Thanh Du rồi sao? Xuất thân của con bé cũng không tốt.”

Lịch Mãnh nghe ra trong lời nói của mẹ chê bai xuất thân của Thanh Du.

Anh rất nghiêm túc nói với mẹ mình: “Mẹ, con trịnh trọng nói cho mẹ biết, đời này của con nhất định phải là Dung Thanh Du. Nếu không thể cưới cô ấy thì sau này con tình nguyện độc thân, sẽ không cưới bất kỳ ai khác!”

“Về xuất thân của Dung Thanh Du, con không e dè chút nào.”

“Mặc dù nhà cô ấy là tư sản nhưng tất cả tài sản đã được quyên góp cho quốc gia rồi.”

“Nhiều năm như vậy, phụ huynh của cô ấy vẫn luôn làm việc cẩn trọng, mẹ và chị dâu của cô ấy cũng rất hiền huệ, tận tâm tận lực ở nhà giúp chồng dạy con. Cả nhà bọn họ có nhân phẩm rất tốt, chắc chắn là người đáng tin.”

“Không lừa gạt gì mẹ, con cảm thấy nếu con cưới được Thanh Du thì nhất định là do phúc đức mà kiếp trước con tích góp được.”

Lâm Văn Lan nghe thấy con trai mình ra sức khen Dung Thanh Du như vậy, thậm chí còn yêu ai yêu cả đường đi lối về như thế, ngay cả người nhà của cô anh cũng coi trọng như vậy, trong lòng bà không khỏi thấy hơi chua xót.

Bà lạnh giọng hỏi: “Vậy nếu mẹ không đồng ý thì sao?”

Lịch Mãnh sửng sốt đôi chút, sau đó tỉnh táo hỏi ngược lại bà: “Mẹ, tại sao mẹ lại không đồng ý? Cũng là vì xuất thân của Thanh Du sao?”

Lâm Văn Lan than nhẹ một tiếng: “Tiểu Mãnh, lý do này còn chưa đủ sao? Xuất thân của cô ấy rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của con.”

Giọng nói của Lịch Mãnh cũng trầm xuống: “Mẹ, con nói con không để ý xuất thân của Thanh Du. Hơn nữa, con cũng không cảm thấy xuất thân của Thanh Du sẽ ảnh hưởng tiền đến tiền đồ của mình, tiền đồ của con, con sẽ dựa vào chính mình liều mạng giành lấy mà không cần dựa vào ai.”

“Hơn nữa, bản thân Thanh Du cũng vô cùng ưu tú, không biết dì Mai đã nói với mẹ hay chưa? Cô ấy là một người trồng trọt cực kỳ xuất sắc.”

“Bây giờ những loại rau quả trái cây mà Thanh Du trồng ra khiến người khác cực kỳ kinh ngạc.”

“Con dám khẳng định, sau này Thanh Du nhất định sẽ có thành tựu vô cùng to lớn, có thể đến lúc đó ngay cả con cũng sẽ thua kém cô ấy.”

Lâm Văn Lan lập tức phản bác: “Sao có thể? Mẹ không tin!”

Con trai lớn Lịch Mãnh, trong lòng của bà anh là người trẻ tuổi có tiền đồ nhất, tiền đồ tương lai xán lạn, ngay cả bố chồng và chồng bà cũng đối đãi với con trai lớn nhà họ Lịch như người kế nghiệp.

Nếu nói sau này Dung Thanh Du sẽ vượt mặt con trai lớn của bà, bà có làm sao cũng không tin nổi.

Lịch Mãnh thấy bà còn chưa tin nên dứt khoát mời bà: “Nếu mẹ không tin thì ngày mai đến thôn nhà họ Dung xem thành quả của Thanh Du một chút, chúng ta tận mắt nhìn.”

Ánh mắt của Lâm Văn Lan sáng lên: “Được, nếu các con bảo Thanh Du giỏi như vậy thì mẹ đi xem một chút. Đúng rồi, con hỏi xem dì Mai của con có rảnh không? Nếu có rảnh thì đi cùng chúng ta xem một chút.”

Lịch Mãnh vừa nghe vậy lập tức cười lên: “Được, tan làm con đi tìm dì Mai hỏi một chút, nếu chuyện của con với Thanh Du có thể thành thì cũng phải mời dì Mai tới khi hai tụi con ra mắt.”

Lâm Văn Lan không khỏi hắt một gáo nước lạnh: “Con đừng vui mừng quá sớm, chính con vừa nãy còn bảo chữ bát của con với Thanh Du còn chưa có dấu phẩy đấy.”

Lịch Mãnh cười khẽ: “Mẹ, con sẽ cố gắng, tranh thủ để mẹ lên chức bà nội sớm sớm.”

Lâm Văn Lan kiêu ngạo “Hừ” một tiếng: “Mẹ không lạ gì.”

Lịch Mãnh bất đắc dĩ đáp: “Là con lạ, con lạ, được chưa?”

Sau khi nói chuyện với Lịch Mãnh xong, bà lại gọi điện cho ông chồng nhà mình là Lịch Chấn Quốc để nói với ông về chuyện của Lịch Mãnh và Dung Thanh Du.

Hôm nay Lịch Chấn Quốc có chuyện nên còn làm thêm giờ ở văn phòng.

Ông nghe thấy vợ nói đến xuất thân của Dung Thanh Du nhưng lại chẳng đoái hoài gì, chỉ nói với vợ một câu: “Chỉ cần con trai thích là được.”

Lâm Văn Lan thấy mọi người đều ủng hộ Lịch Mãnh và Dung Thanh Du, chỉ có một mình bà phản đối, trông cứ giống như bà mới là người không bình thường nên không khỏi cảm thấy nhụt chí.

Bà giận dỗi nói: “Nếu anh cũng không phản đối vậy thì sau này em mặc kệ, tụi nó yêu thế nào thì yêu, sau này có chuyện gì thì anh cũng đừng trách em không để tâm đến tụi nó.”

Lịch Chấn Quốc cười nói: “Có thể có chuyện gì được chứ? Em ấy, nghĩ nhiều quá rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.